Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ba người vệ sĩ của anh ta cũng chật vật mà bò dậy. 

Mà Cố Minh cũng chưa bỏ qua, đạp bọn họ từng cú rồi từng có một. Ba người họ dè dặt Tiêu Sách ở sau lưng Cổ Minh cho nên cũng không dám đánh lại, chỉ ảo não mà bỏ chạy. 

Đợi sau khi bọn họ mất dạng, Cố Minh mới nhếch miệng cười, lại đụng tới vết thương mà xuýt xoa kêu thành tiếng. 

Cậu vươn tay ra nói với Tiêu Sách: "Người anh em, giỏi võ thật. Tôi tên là Cố Minh, bạn của Tiểu Bác, hôm nay may mà có anh giúp đỡ, sau này có việc gì cần cứ lên tiếng." 

"Tiêu Sách." Tiêu Sách cười nhạt, bắt tay với cậu. 

Lúc này, Phương Bác đi qua nói: "Cậu Minh, đây là anh Sách của tôi, lúc còn nhỏ đã là anh em tốt nhất của tôi rồi. Hôm nay anh Sách có chút việc cần phiền cậu giúp đỡ." 

Cố Minh phất tay một cái, nói: "Người mình cả mà, có gì đâu mà phiền. Huống chi còn vừa mới giúp đỡ tôi nữa, hai người đợi một chút, tôi đi rửa mặt rồi trở ra ngay." 

Nói xong, cậu quay lại phòng lau sạch máu ở trên mặt. 

Tiêu Sách nhìn Phương Bác, hỏi: "Tiểu Bác, Cổ Minh này có lại lịch như nào? Nhìn khí chất của cậu ta, không thể nào chỉ là một người làm công ở xưởng sửa xe thôi nhỉ?" 

Phương Bác nghe thế lại cười nói: "Anh Sách, anh nói không sai, cậu Minh dĩ nhiên không phải thợ sửa xe đơn giản vậy rồi." 

"Trước đây cậu ấy là một trong những cậu cả ở thành phố Giang Lăng, mấy cậu ấm ở thành phố Giang Lăng trước đây ít nhiều gì đều phải nể mặt của cậu ấy." 

"Nhưng mà sau đó chuyện làm ăn của gia đình cậu Minh thất bại, bố mẹ đều nhảy sông tự vẫn, cậu Minh cũng từ một cậu cả mà rơi xuống vực thẳm, chỉ có thể sinh sống bằng nghề sửa xe." 

"Hơn nữa, năm đó lúc cậu ấy còn làm cậu ấm đều không thuận với những cậu ấm khác cho lắm. Cậu ấy không thích mấy chuyện đánh đàn ông chọc phụ nữ, ngược lại nếu nhìn thấy đều là ra tay cứu giúp, cho nên lúc đó đã đắc tội với rất nhiều người." 

"Lúc bố cậu ấy còn thành đạt thì cũng không ai dám làm gì cậu ấy, sau này bố cậu ấy sa cơ, tất cả những kẻ mà cậu ấy đã đắc tội kia cũng đồng loạt xuất hiện. Đang yên đang lành cũng chạy tới khiêu khích, lăng nhục cậu ấy." 

"Tính cách của cậu Minh lại kiêu ngạo không chịu khuất phục, cho nên cuộc sống mấy năm nay đã chịu rất nhiều thiệt thòi." 

Tiêu Sách nghe thể gật đầu, cũng hiểu được khái quát về người thợ sửa xe Cố Minh đã từng làm cậu chủ này. 

Phương Bác tiếp tục nói: "Cậu Minh này cũng tốt, nói về nghĩa khí là rất đáng để kết bạn, cũng rất nhạy bén về khoản tin tức. Chuyện Cao Cấn Băng lần trước thông báo tuyển dụng bảo vệ chính là cậu ấy nói cho em biết." 

"Anh Sách, nếu Ngụy Nam Diễm mà anh muốn tìm cũng là cậu chủ ở thành phố Giang Lăng, vậy hẳn là cậu Minh sẽ biết anh ta." 

Tiêu Sách gật đầu, không nói gì thêm. 

Rất nhanh sau đó, Cố Minh đã rửa sạch vết máu trên mặt, dán lên đó mấy miếng băng cá nhân rồi đi ra ngoài. 

Cậu nhìn Phương Bác, nhếch miệng cười nói: "Tôi nói nè Tiểu Bác à, cậu làm sao đấy? Sao lại còn thảm hơn cả tôi vậy, đầu bị người ta đánh to bằng trái bầu rồi?" 

Phương Bác nghe thế bèn thở dài một tiếng: "Đừng nhắc tới nữa, gần đây đắc tội với người của ông Triệu, suýt chút bị người ta đánh chết rồi." 

Nói xong, anh ấy lập tức kể lại chuyện mình bị anh Pháo Hỏa trói lại, là anh Sách tới cứu mình cho Cố Minh nghe, lại thấy sắc mặt của Cố Minh trở nên nghiêm trọng. 

Cố Minh liếc nhìn Tiêu Sách, bình tĩnh nói: "Hai người nên vui mừng vì chuyện này đi. Người hai người đụng tới là anh Pháo Hỏa, mà người này lại không được lòng ông Triệu cho lắm. Nếu không, mấy người đụng tới anh ta thì sau này sẽ gặp rắc rối lớn rồi!" 

"Nhưng mà cho dù là thế thì rắc rối của hai người cũng không nhỏ đâu, đại ca của anh Pháo Hỏa tên là Lộ Bá, biệt danh là Độc Phiêu. Người cũng như biệt danh, anh ta là một trong những đại tướng bên cạnh của ông Triệu, nếu như anh Pháo Hỏa đi tìm anh ta thì hai người gặp rắc rối lớn rồi." 

Phương Bác nghe thế, chau mày nhìn về phía Tiêu Sách. 

Tiêu Sách lại không hề bị dao động, nào có quan tâm anh ta là Độc Phiêu hay không Độc Phiêu chứ. Cho dù có là ông Triệu tự mình tìm tới anh để kiếm chuyện, anh cũng chẳng sợ. 

Còn hiện tại, thứ anh cần phải làm là tìm dì Hàn trở về. 

Anh lập tức mở miệng nói: "Cậu Minh, lần này tôi tới đây là muốn hỏi cậu thăm dò một người, tên anh ta là Ngụy Nam Diễm." 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận