Cuối cùng cũng sắc thuốc xong.
Tiêu Sách đưa thuốc tới trước mặt Thiên Diệp.
Trước đi Thiên Diệp chợp mắt điều chỉnh trạng thái của mình, nhưng sự mệt mỏi mấy ngày này khiến cô không thể điều chỉnh lại trạng thái của mình, cả người rõ ràng không còn có trạng thái tốt nhất nữa.
Tiêu Sách nhìn gương mặt xinh xắn của cô, sự mệt mỏi không chút che giấu, nhịn không được nhíu mày.
Đáng lẽ lần thứ ba bôi thuốc, Tiêu Sách cảm thấy Thiên Diệp không thể chịu đựng nổi, lúc này trạng thái của cô kém như vậy, sức chịu đựng rất kém.
“Xem ra, chỉ có thể tiêu hao một ít khí để giúp cô ấy vượt qua thôi.”
Tiêu Sách quyết định trong lòng, nhưng nếu làm như vậy, Tiêu Sách phải ôm Thiên Diệp từ phía sau, sau đó truyền khí vào trong cơ thể cô.
Lần thứ hai bôi thuốc, anh đã làm như vậy.
Nhưng lần đầu tiên là bởi vì tình huống cấp bách, trong tình huống không có sự đồng ý của Thiên Diệp, anh không thể không làm như vậy, nhưng lần này anh không thể không nói.
Anh hít sâu một hơi, nhìn Thiên Diệp nói: “Thiên Diệp, thứ cho tôi nói thẳng, với tình hình hiện tại của cô, không thể vượt qua lần bôi thuốc này đây, hay là... từ bỏ đi.”
Đầu tiên Tiêu Sách không nói anh có cách, như vậy lại giống như anh cố ý muốn ôm Thiên Diệp.
Anh cho rằng Thiên Diệp chắc chắn sẽ không bỏ cuộc, sau đó anh có thể nói là anh có cách nhưng trong quá trình đó phải ôm cô, như vậy cô cũng dễ dàng tiếp nhận hơn.
Nhưng Thiên Diệp chỉ bình tĩnh nhìn Tiêu Sách nói: “Tôi biết bản thân mình không thể chịu đựng được nhưng lần trước, không phải là anh ôm tôi, giúp tôi vượt qua sao?”
“À..."
Tiêu Sách kinh ngạc một lúc, không ngờ Thiên Diệp sẽ chủ động nói ra.
“Mặc dù tôi không biết anh đã giúp tôi như thế nào nhưng lần trước anh ôm tôi từ phía sau, tôi quả thực cảm thấy rất rất thoải mái, lần này cũng chỉ có thể làm phiền anh rồi.”
Thiên Diệp tiếp tục nói, Tiêu Sách nhất thời im lặng.
“Anh không phải cảm thấy xấu hổ đâu, đây là sự lựa chọn của chính tôi, huống hồ cũng chỉ là ôm một cái thôi mà.”
“Được thôi.”
Thiên Diệp nói như vậy rồi, Tiêu Sách đương nhiên không thể từ chối nữa.
Anh đột nhiên nghĩ đến cái đêm điên cuồng trong rừng sâu ở ngoại ô thành phố Thâm Hải kia, nghĩ tới thân thể mềm mại trắng sáng nở nang tuyệt mỹ của Thiên Diệp, nhất thời cảm thấy trái tim rung động.
Anh nhanh chóng xua tan cảm giác này, nói: “Vậy thì bắt đầu thôi, cô thả lỏng nhé, mọi việc cứ giao cho tôi đi.”
“Được, anh vất vả rồi.”
Lần trước Tiêu Sách giúp cô vượt qua cảm giác yếu ớt sau khi bôi thuốc, Thiên Diệp, Thiên Diệp nhìn vào mắt anh cho nên cũng hiểu rất rõ, điều này đối với anh mà nói cũng không dễ dàng gì.
Tiêu Sách mỉm cười, đi đến phía sau Thiên Diệp, mở rộng cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của cô.
Nhất thời Tiêu Sách cảm nhận được thân thể Thiên Diệp run rẩy, sau đó mới từ từ thả lỏng, cô làm ổ trong lòng Tiêu Sách, không dám cử động.
Tiêu Sách nắm lấy hai tay của Thiên Diệp mở lời: “Bắt đầu thôi, ban đầu cô vẫn phải chống đỡ, lúc nào không chịu nổi nữa thì tôi mới giúp cô, cho nên... kiên trì nhé!”
Nói xong, Tiêu Sách cầm hai tay Thiên Diệp, bôi thuốc.
“A!"
Trong nháy mắt, Thiên Diệp hét lớn một tiếng, sau đó dồn sức cắn chặt răng, liều mạng nén chịu.
Những cơn đau càng ngày càng dữ dội, khiến thân thể mềm mại của cô run rẩy, cơn run càng ngày càng lớn, giống như đang vặn vẹo trong lòng Tiêu Sách vậy.
Đột nhiên Tiêu Sách cảm thấy có chút khó chịu, bộ phận nào đó trên cơ thể xảy ra biến hóa, chống vào người Thiên Diệp.
Tiêu Sách nhất thời cảm thấy khuôn mặt mình hơi đỏ, trong tình huống như vậy mà cơ thể của anh lại xảy ra biến hóa như vậy, anh liếc nhìn Thiên Diệp,
may mà Thiên Diệp đang chống chọi với nỗi đau đớn, hẳn là không phát hiện ra sự thay đổi trên cơ thể của anh đâu.