Thiên Diệp nhắm chặt hai mắt, với đôi tay đang dạo chơi xung quanh của Tiêu Sách, cô ta cảm thấy như bản thân đang trôi trên đại dương.
Tiêu Sách rất dịu dàng, dịu dàng đến nỗi Thiên Diệp nhịn không được phải phát ra những âm thanh thoải mái, ngượng ngùng lui về phía sau, khóe miệng gợi lên một đường cong gợi cảm.
Nhưng sự dịu dàng của Tiêu Sách không kéo dài mãi.
Suy cho cùng, việc quá dịu dàng khi làm chuyện như vậy là một tội ác, không chỉ có tội với bản thân mà còn với cả Thiên Diệp.
Nhưng dù vậy, Tiêu Sách đã cố gắng hết sức để bản thân bớt thô lỗ hơn.
Bầu không khí kiều diễm trong phòng dần dần rõ rệt hơn, tiếng nói của Thiên Diệp cũng dần biến thành những tiếng nỉ non, sau đó là một tiếng kêu thoải mái không thể kiềm chế được.
Trong phòng liên tục vang lên những tiếng va chạm...
Sau khi mây mưa xong, Tiêu Sách ôm lấy cơ thể trần trụi của Thiên Diệp, cả hai nằm trên giường thở hổn hển dữ dội, rồi từ từ trở nên bình tĩnh.
Thiên Diệp thoải mái có người lại nằm trong vòng tay của Tiêu Sách, cô ta hơi di chuyển cơ thể để bản thân có được tư thế thoải mái nhất.
Trên miệng nở một nụ cười thỏa mãn và dịu dàng, khi thu mình vào trong lòng ngực của Tiêu Sách, cô ta cảm nhận được một cảm giác an toàn chưa từng có khiến cô ta không muốn rời đi.
Đôi mi Thiên Diệp khẽ rung lên, nhưng cô ta không mở mắt, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta có vào ngực Tiêu Sách.
Tiêu Sách cảm nhận được cơ thể mềm mại và ấm áp của Thiên Diệp, cảm nhận được sự cọ xát và chuyển động của cô ta, đột nhiên cơ thể anh lại nóng lên.
Thiên Diệp đang thoải mái nép vào lòng ngực của Tiêu Sách, đột nhiên cảm nhận được sự thay đổi mạnh mẽ này, cơ thể cô ta run lên, lập tức mở to hai mắt.
"Không được..."
Thiên Diệp lập tức mở miệng, cô ta sợ rằng Tiêu Sách sẽ lật người lại và đè cô ta xuống dưới cơ thể anh một lần nữa.
Mặc dù Thiên Diệp thường xuyên tập luyện, cơ thể của cô ta cũng khỏe mạnh và cường tráng hơn nhiều so với những người phụ nữ bình thường, nhưng khi nghĩ đến vừa rồi Tiêu Sách mạnh mẽ đâm vào, cô ta vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
Rõ ràng lúc nãy Tiêu Sách đã kiệt sức sau khi giúp cô ta bôi thuốc, nhưng sau khi cởi bỏ quần áo, anh còn mạnh mẽ hơn cả một con bò.
Nghĩ đến đây, Thiên Diệp càng cảm thấy thẹn thùng.
Tiêu Sách xấu hổ ho khan một tiếng, lòng bàn tay trượt trên tấm lưng trơn mịn của Thiên Diệp.
Anh cúi đầu nhìn Thiên Diệp đang nằm trong lòng ngực của mình và không khỏi có chút xúc động.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng người phụ nữ đầu tiên nằm trong lòng ngực anh không phải là dì Hàn, Ôn Liễu, Trầm Y, Cao Cấn Băng, Lâm Bán Thanh, cũng không phải là Tống Chỉ Vân.
Mà là, Thiên Diệp...
Ban đầu, Tiêu Sách nghĩ rằng giữa anh và Thiên Diệp nhất định sẽ không phát sinh những chuyện gì khác.
Trên người Thiên Diệp có bí mật, cô ta đảm nhận một trọng trách rất lớn, ngoại trừ khiển cho bản thân trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ Cao Cấn Băng, cô ta không hề có những suy nghĩ khác, chuyện tình cảm nam nữ là thứ Thiên Diệp không bao giờ nghĩ đến.
Nhưng cuộc sống chính là như vậy, không ai biết trước được trong một giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Có thể Tiêu Sách vẫn chưa yêu Thiên Diệp, Thiên Diệp cũng không yêu anh, nhưng lúc này hai người lại đang nằm bên cạnh nhau, yêu thích hương vị của nhau.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!