Nhưng ngay sau đó, cô ta hít một hơi thật sâu, đột nhiên sắc mặt trở nên bình tĩnh, như thể đã trở lại trạng thái không cảm xúc trước đây.
"Tiêu Sách, anh đừng có được voi đòi tiên, sở dĩ vừa rồi chúng ta phát sinh quan hệ như vậy, cũng chỉ là vì tôi muốn trả ơn cho anh mà thôi, cũng không phải là vì tôi thích anh, vì vậy, chuyện vừa rồi chỉ xảy ra một lần, sau này anh là anh, tôi là tôi, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện tương tự nữa."
Tiêu Sách nghe Thiên Diệp nói như vậy, anh thản nhiên nói: “Thật sao?”
“Thật.”
Thiên Diệp bình tĩnh nói, nhưng hàng lông mi khẽ run đã phản bội cô ta.
Tiêu Sách đứng dậy, cơ thể trần trụi đi về phía Thiên Diệp, sau đó nhẹ nhàng ôm cô ta vào lòng. Đầu tiên Thiên Diệp vùng vẫy dữ dội, nhưng khi nhận thấy không thể thoát ra thì không cử động nữa.
Tiêu Sách thì thầm vào tai cô ta: “Có thật sự chỉ vì muốn trả ơn cho tôi sao?”
“Đúng vậy!” Thiên Diệp nói không chút do dự, cô ta trả lời ngắn gọn, nhưng cơ thể thì cũng đờ và giọng nói đầy run rẩy, giống như nếu cô ta còn nói thêm một lời nào nữa thì sẽ không giữ được bình tĩnh như bây giờ.
"Chuyện vừa rồi của chúng ta chỉ là một giao dịch?"
“Phải”
“Vậy thì được rồi, nếu đã là giao dịch, thì phải giao dịch tương đương, tôi đã cứu mạng cô, hơn nữa không chỉ cứu một lần, nghĩa là cô nợ tôi vài cái mạng, cô thử nói xem có phải có bao nhiêu cái mạng mới trả hết cho tôi? Không phải cô xem như đã trả hết rồi đó chứ?”
Sau khi Tiêu Sách nói xong, Thiên Diệp lập tức cắn môi, không nói lời nào.
Tiêu Sách cười nhạt nói: "Hơn nữa nếu tiếp theo không có tội, việc bôi thuốc cũng sẽ không thành công, cô muốn phủi bỏ mọi thứ với tôi, ít nhất cũng phải đợi cho đến khi bôi thuốc xong. Vì vậy, cô muốn đuổi tôi đi, sau này tôi là tôi, cô là cô, e là không thể.”
Thiên Diệp vẫn cắn môi không nói gì, trong ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
"Sau đó..."
"Được rồi, anh không cần nói nữa, tôi không đuổi anh đi là được rồi chứ gì, nhưng tôi thật sự không biết khi nào tôi sẽ trở lại, anh ở đây nghỉ ngơi cho tốt đi."
Cuối cùng Thiên Diệp cũng mở miệng nói, khuôn mặt đầy vẻ oán trách.
Tiêu Sách nhếch miệng cười, làm sao anh có thể nhìn không ra Thiên Diệp là người ngoài lạnh trong nóng, cô ta chỉ cần một lý do và cái cớ hợp lý thì sẽ bằng lòng để anh ở lại.
Nếu Thiên Diệp cần một lý do và một cái cớ, anh sẽ cho cô ta.
Tuy nhiên, Tiêu Sách ở lại đây cũng không phải là vì muốn nghỉ ngơi trong một căn phòng trống, nếu Thiên Diệp không có ở đây thì anh ở đây làm gì?
Anh suy nghĩ một lúc, đột nhiên mở miệng nói: "Nói mới nhớ, bây giờ tôi cũng là cổ đông lớn của dược phẩm Tinh Quang và cũng là đối tác của Cao Cấn Băng, nhưng tôi chưa đến phòng thí nghiệm của cô ta xem cô ta nghiên cứu lần nào. Cô hỏi cô ta xem tôi có thể đến thăm nơi nó một chút không? Yên tâm, nhất định tôi chỉ nhìn chứ không phá hỏng thứ gì đâu."
"Tôi... Để tôi hỏi thử..."
Đối với thí nghiệm của Cao Cấn Bằng, Tiêu Sách vẫn luôn cảm thấy rất tò mò.
Nhưng ngoại trừ biết rằng nghiên cứu của Cao Cấn Băng là làm thế nào để nâng cao hệ thống miễn dịch của cơ thể, Tiêu Sách đối với những thứ khác hoàn toàn không biết.
Tiêu Sách không biết Cao Cấn Băng đã nghiên cứu đến mức độ nào, có thành công hay không, có thể sản xuất hàng loạt hay không.
Tuy nhiên, lần trước trong rừng sâu ở thành phố Thâm Hải, Cao Cấn Bằng đã bị rắn độc cắn, cô ấy đã tự mình chống đỡ cho đến khi Tiêu Sách tới cứu cô ấy, sau chuyện đó một chút di chứng cũng không có, điều này đã chứng tỏ cơ thể của cô ấy sở hữu khả năng miễn dịch vô cùng mạnh.
Tiêu Sách lờ mờ đoán rằng nghiên cứu của Cao Cấn Bằng cách thành công không còn xa nữa rồi.
Ít nhất cũng đã thành công một phần, dù sao cô ấy đã tự thử nghiệm trên cơ thể mình.
Dám thử nghiệm trên cơ thể mình, đương nhiên Cao Cấn Bằng rất có chắc chắn.
Sau khi cảm nhận được khả năng miễn dịch vô cùng mạnh của Cao Cấn Băng, thậm chí Tiêu Sách còn mơ hồ cảm thấy, nghiên cứu của cô ấy cũng có thể là một hướng tiến hóa của cơ thể con người.
Có lẽ đối còn có lợi cho việc giúp cho sức mạnh của Tiêu Sách được nâng cao.