Thể mà sau khi đại thực bào cắn nuốt hết vật chất từ bên ngoài đến thì bọn chúng lại chuyển hóa thành “khí”, điều này làm Tiêu Sách há hốc mồm kinh ngạc.
Sau đó, Tiêu Sách mừng rỡ.
Tuy Vô danh khí công thần kỳ, nó làm cơ thể của Tiêu Sách trở nên mạnh mẽ lạ thường, nhưng anh biết rõ, công dụng thần kỳ nhất của Vô danh khí công là làm cho cơ thể anh sở hữu “khí”, nhưng “khí” tăng trưởng quá chậm, Tiêu Sách tu luyện Vô danh khí công nhiều năm như vậy thì cũng chỉ có một ít sợi “khí” mà thôi.
Mà bây giờ, Tiêu Sách phát hiện ra, sau khi đại thực bào cắn nuốt vật chất từ bên ngoài thì có thể chuyển đổi chúng thành “khí”.
Vậy có phải sau này Tiêu Sách có thể sử dụng tính chất này của đại thực bào để tu luyện “khí” hay không? Như vậy thực lực của anh sẽ tăng lên với tốc độ hết sức nhanh!
Tiêu Sách rất muốn lập tức thử xem tưởng tượng của anh có đúng hay không.
Nhưng anh cố nhịn, lúc này Cao Cấn Băng và Thiên Diệp đều đang theo dõi anh, trước hết thì anh phải đối phó với hai người, sau đó tìm một chỗ không người chậm rãi thí nghiệm.
“Được rồi, không cần phải kiểm tra nữa, bây giờ cơ thể của anh đã có thể chống mọi loại vi rút, độc tố lẫn vi khuẩn rồi.”
Cao Cấn Bằng hơi vui mừng nói. Đến lúc này, cuối cùng cô ấy mới yên tâm, cũng không thể che giấu mệt mỏi nữa, cô ấy che miệng ngáp một cái.
“Nếu kiểm tra xong rồi thì tôi đi đây, hai người cũng nghĩ ngơi đi!” Tiêu Sách mở miệng nói.
Cao Cấn Bằng bận rộn mấy đêm, mà Thiên Diệp cũng bị anh lăn qua lăn lại nửa buổi tối. Hai người đã chịu đựng đến bây giờ rồi, cho nên cần nghỉ ngơi.
Mà Tiêu Sách cũng muốn lập tức tìm một chỗ để thử.
“Được rồi, tạm thời anh trở về trước, nhưng tôi vẫn phải tiếp tục giám sát tình hình cơ thể anh. Cứ cách ba ngày thì anh lại đến chỗ tôi một chuyến...” Cao Cấn Bằng không cản Tiêu Sách, cô ấy nói.
“Được.”
Tiêu Sách cũng không từ chối, sau khi nói xong, anh rời khỏi phòng thí nghiệm ngầm của Cao Cấn Băng dưới sự hướng dẫn của Thiên Diệp.
Sau khi rời khỏi tòa nhà Dược phẩm Tinh Quang, Tiêu Sách chạy nhanh về khu nhà ổ chuột.
Sau khi về khuya, khu nhà ổ chuột vốn dĩ đã vắng người bây giờ lại không có một ánh đèn nào, có vẻ cực kỳ an tĩnh.
Tiêu Sách đóng kỹ cửa, mở đèn phòng lên, chuẩn bị nghiên cứu cơ thể mình biến đổi như thế nào, hiện tại anh hoàn toàn không buồn ngủ.
Từ trong miệng Cao Cấn Băng, Tiêu Sách biết có lẽ đại thực bào của anh biến đổi lạ thường, số lượng đại thực bào trong cơ thể anh đã gấp một triệu lần người thường.
Đại thực bào là một bộ phận của hệ miễn dịch, mỗi đoạn có tác dụng nuốt chửng vi khuẩn gây bệnh, nhưng sau khi đại thực bào tăng gấp một triệu lần người bình thường, thì hiệu quả sản sinh như thế nào, hiệu quả cắn nuốt mạnh bao nhiêu, anh còn cần phải thử nghiệm mới biết được.
Khi ở phòng thí nghiệm của Cao Cấn Băng, những dụng cụ được cắm vào cơ thể Tiêu Sách bị ăn mòn một cách khó hiểu, Cao Cẩn Băng lập tức hoài nghi chúng bị đại thực bào trong cơ thể anh cắn nuốt, nhưng lại không có chứng cứ cụ thể, lúc này Tiêu Sách muốn chứng thực điều này.
Anh bắt đầu thử...
Một tiếng sau, Tiêu Sách ngừng thử nghiệm.
Trong mắt của anh có kinh ngạc, có phấn khởi, cũng có tiếc nuối...
Kinh ngạc là bây giờ cơ thể của anh có thể nuốt chửng mọi vật chất đến từ bên ngoài, hiệu quả cắn nuốt rất mạnh làm Tiêu Sách há hốc mồm kinh ngạc, quá khủng khiếp.
Tiêu Sách từng thử dùng một con dao bằng hợp kim cắt thịt mình. Anh lấy con dao bằng hợp kim này từ thi thể của một người lính đánh thuê đứng đầu, vô cùng sắc bén, kiên cố không gì phá nổi, cho dù cắt sắt thép cũng thành cắt đậu hũ, cho dù dùng nước cường toàn mạnh nhất ngâm cũng không có phản ứng gì.
Nhưng sau khi con dao bằng hợp kim này cắt vào thịt anh, thì Tiêu Sách lập tức nhận ra con dạo này bị ăn mòn!
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, một phần dao tiếp xúc với máu thịt của Tiêu Sách đều biến mất, mà khí trong cơ thể của Tiêu Sách cũng lớn mạnh.
Sau đó Tiêu Sách lại thử rất nhiều vật chất, không ngoài dự đoán chút nào, tất cả đều bị nuốt chửng.