Giây tiếp theo, cửa phòng bị phá.
Hai con người gầy gò vợt lên, sau đó thì nổ súng.
Đoàng đoàng đoàng đoàng.
Những viên đạn được giảm thanh nhanh chóng bao phủ mỗi một góc trên chiếc giường của Tiêu Sách, sợi bông bay tán loạn, trông rất hỗn độn.
Nếu như Tiêu Sách không tỉnh lại, thì e là giờ đây anh đã bị bắn thành cái rổ.
Tiếc là lúc này Tiêu Sách không ở trên giường mà đứng phía sau cửa. Khi hai sát thủ bắn súng thì anh không cử động, chờ bọn họ hết đạn thì Tiêu Sách lập tức ra tay.
Anh chợt lao ra từ phía sau cửa, sau đó đạp vào ngực một sát thủ.
Ban đầu sát thủ này cho rằng Tiêu Sách đã chết ở trên giường, không ngờ anh lại đột nhiên lao ra, tạm thời không kịp phản ứng nên bị anh đạp trúng.
sức lực trong cú đạp này của Tiêu Sách rất lớn, lập tức đá bay cả người anh ta ra ngoài, làm anh ta phun một ngụm máu.
Do Tiêu Sách muốn giữ mạng cho anh ta nên không dùng sức, nếu không anh tin rằng một củ đạp của anh đủ để đá gãy ngực người kia, làm lục phủ ngũ tạng vỡ ra rồi chết.
Nhưng ngay cả như vậy, khi tên sát thủ này ngã xuống đất thì anh ta cũng mất khả năng hành động, cả người run rẩy.
Mà lúc này, một tên sát thủ khác phản ứng kịp, vẻ mặt của anh ta kinh hãi, tay anh ta cầm lấy khẩu súng thứ hai chĩa vào Tiêu Sách.
Tiêu Sách cười nhạt, tay của sát thủ vừa nâng lên thì anh lập tức dùng tay chém vào cổ tay của sát thủ.
Chỉ nghe được một tiếng “rắc” lanh lảnh, nửa cánh tay của sát thủ đã bị bẻ xuống, tạo thành một góc vuông.
Xương sắc bén đâm thủng máu thịt, máu tươi chảy ròng.
Mà ngón tay của sát thủ đã không còn sức lực bóp cò, mà có đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể bắn xuống nền đất.
Cơn đau dữ dội vì gãy tay làm sát thủ muốn kêu thảm thiết, nhưng anh ta là một kẻ ác cho nên cố nhịn, lập tức dùng cánh tay còn lại lấy dao cắt qua cổ Tiêu Sách.
>
Nhưng một giây tiếp theo, một tay của anh ta cũng bị Tiêu Sách lấy tay chặt, kết cục của nó cũng giống với cánh tay kia.
Lần này sát thủ không thể nhịn đau nữa rồi, anh ta mở miệng định kêu thảm thiết, nhưng không chờ anh ta kịp la lên, Tiêu Sách đã đá anh ta bay lên tường, hôn mê ngay lập tức.
Nháy mắt, hai tên sát thủ mất đi khả năng chiến đấu.
Thời điểm mạnh nhất của sát thủ là đánh lén, nhưng trước khi bọn họ kịp đánh lén thì đã bị Tiêu Sách phát hiện, cho nên anh sẽ quyết định kết cục của bọn họ.
Nói về khả năng đánh nhau, cho dù nhiều sát thủ hơn thì Tiêu Sách cũng không sợ.
Tiêu Sách nhìn hai tên sát thủ nằm trên mặt đất, không cần nghĩ cũng biết bọn họ đều là sát thủ Hắc Bảng, hơn nữa cấp bậc không thấp.
Chí ít cũng là cấp vàng trở lên, thậm chí là sát thủ cấp bạch kim.
Là ai muốn anh chết?
Trong nháy mắt, Tiêu Sách nghĩ đến Lực Cường!
Lúc Lực Cường sắp chết, ông ta từng nói mình có một quỹ bảo thủ, sau khi Tiêu Sách giết ông ta thì quỹ báo thù sẽ được dùng để thuê sát thủ đứng đầu trả thù cho ông ta.
Ông ta muốn dùng việc này để Tiêu Sách tha ông ta một mạng, nhưng Tiêu Sách không để ý nên đã giết ông ta.
Mà bây giờ hai sát thủ này xuất hiện, Tiêu Sách cảm thấy có thể hai người này liên quan đến Lực Cường, có thể là quỹ báo thù của Lực Cường hoạt động.
Nghĩ tới khả năng này, Tiêu Sách lập tức nhíu mày.
Anh cũng không biết quỹ bảo thù của Tiêu Sách lớn đến cỡ nào, nếu như khá lớn, e rằng sẽ làm vô số sát thủ đứng đầu đến giết anh.
Nhưng những điều này chỉ là phán đoán của anh, nếu muốn chứng minh là đúng thì anh phải hỏi hai sát thủ này mới biết được.
Lý do Tiêu Sách để lại cho bọn họ một mạng là vì để hỏi.
Chỉ có sát thủ bị gãy hai tay ngất đi, sau khi Tiêu Sách bật đèn, anh phát hiện một sát thủ khác đang dùng vẻ mặt sợ hãi nhất để nhìn anh, cơ thể thì run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Mặc dù anh ta không ngất đi nhưng xương sườn gãy mấy cây, lục phủ ngũ tạng bị chấn thương, nhận lấy đau đớn tột cùng.