Nói xong, Tiêu Sách bước ra ngoài phòng bao, không tìm được tin tức mà anh muốn biết từ Ngụy Nam Diễm, Tiêu Sách rất thất vọng, đột nhiên trở nên vô cùng mờ mịt.
Dì Hàn cứ như vậy rời đi, không để lại một chút manh mối có ích nào, thế giới rộng lớn như vậy, anh biết đi đâu tìm dì ấy đây?
Cứ tìm kiếm không có phương hướng như vậy, khác nào như tìm kiếm một con ruồi mất đầu, đến khi nào mới tìm được gì Hàn? Tiêu Sách đột nhiên cảm thấy hoang mang.
Anh ngơ ngác mở cửa bước ra khỏi phòng bao, lại ngạc nhiên phát hiện bên ngoài cửa phòng bao lúc này có ít nhất hơn chục nhân viên bảo vệ đều đang canh gác bên ngoài.
Nhìn thấy Tiêu Sách đi ra, người thanh niên chỉ mặc một cái quần lót trên người chỉ vào anh rồi kích động nói: "Chính là anh ta, là anh ta đã đánh ngất tôi!"
Ngay lập tức, Tiêu Sách từ trong trạng thái mơ màng tỉnh táo lại, cau mày nhìn một màn trước mặt mình.
Rất rõ ràng, việc anh đánh ngất nhân viên bảo vệ để lẻn vào câu lạc bộ đã bị phát hiện, lúc này toàn bộ nhân viên bảo vệ của câu lạc bộ đều tập trung lại đây, vây quanh trước mặt anh.
Trong đó có một người đàn ông trung niên dẫn đầu, hiển nhiên là đội trưởng đội bảo vệ, lạnh lùng nhìn Tiêu Sách.
Ông ta bước về phía trước, cười lạnh nói: "Nhóc con, dám đến câu lạc bộ Hoa Hồng gây chuyện, tạo không quan tâm mày là ai đến đây làm gì, hôm nay đừng hòng ra ngoài!"
Tiêu Sách không tìm được tin tức mình muốn từ Ngụy Nam Diễm, vốn tâm trạng đang không tốt, nghe thấy lời của đội trưởng đội bảo vệ, nhất thời hừ lạnh một tiếng, bình tĩnh nói: "Các người muốn thế nào?"
"Muốn thế nào? Đương nhiên là muốn tiếp đãi mày thật tốt! Câu lạc bộ Hoa Hồng, không phải là nơi để mày đến giở thói ngang ngược!"
Đội trưởng đội bảo vệ cười lạnh nói, nhưng không lập tức ra tay, mà là nháy mắt ra hiệu với hai nhân viên bảo vệ, nói: "Vào trong xem khách như thế nào, nếu khách xảy ra chuyện, thằng nhóc này chờ chết đi!"
Tức khắc, hai nhân viên bảo vệ bước vào trong phòng bao, nhanh chóng đỡ Ngụy Nam Diễm và người đàn ông trung niên đang ngất xỉu bước ra ngoài.
Ngụy Nam Diễm nhìn thấy tình huống này, trong lòng vui mừng khôn xiết, kích động nói: "Câu lạc bộ Hoa Hồng các người sao bây giờ mới đến, bị người ta trộm đồ lẻn vào phòng bao của tôi mà cũng không biết! Tôi phải khiếu nại các người, các người suýt chút nữa đã hại chết tôi đấy! Còn ngây ra đó làm gì? Bắt anh ta cho tôi, chẳng lẽ muốn tôi tự mình ra tay?"
Nói xong, anh ta phấn khích nhìn Tiêu Sách, nghiến răng nói: "Nhóc con! Không phải mày rất kiêu ngạo sao? Mày kiêu ngạo nữa đi! Tao xem lần này mày chạy kiểu gì!"
Đội trưởng đội bảo vệ nghe vậy, lập tức nghiêm mặt nói: "Yên tâm, câu lạc bộ Hoa Hồng chúng tôi sẽ cho ngài một lời giải thích! Cứ để tôi, tôi sẽ khiến thằng nhóc này nhận hậu quả!"
Sau khi ông ta nói xong, tất cả nhân viên bảo vệ lập tức lao về phía Tiêu Sách.
Có khoảng hai mươi người mặc đồng phục bảo vệ tay cầm dùi cui chạy về phía Tiêu Sách, cảnh tượng có chút đáng sợ.
Nhưng trên thực tế, không ai nghĩ rằng phải cần nhiều người như vậy để đối phó với Tiêu Sách, đa phần bọn họ chỉ làm theo mệnh lệnh của đội trưởng, cũng chỉ làm bộ mà thôi.
Cho nên, ngoại trừ một số người tích cực muốn thể hiện thì những người khác đã sớm bị tụt lại phía sau.
Vẻ mặt Tiêu Sách bình tĩnh, lúc anh xông vào câu lạc bộ, đã nghĩ đến hành tung của mình có thể bị bại lộ, nhưng chỉ vì muốn nhanh chóng tìm được Ngụy Nam Diễm nên không thể không làm như vậy.
Nếu như đã bị bại lộ thì anh cũng không còn gì để nói.
Nhìn qua mấy tên bảo vệ này cũng biết là quân nhân giải ngũ, tố chất cá nhân mạnh hơn người bình thường, nhưng nếu muốn bắt được anh, Tiêu Sách cũng không có khả năng bó tay chịu trói.
Mấy tên bảo vệ chạy đến nhanh nhất, trong tay cầm dùi cui đánh về phía vai, thắt lưng và đùi của anh, rốt cuộc Tiêu Sách cũng di chuyển.