Tức khắc, toàn thân cậu ấy tràn đầy ý chí chiến đấu.
21
Không cần Tiêu Sách động viên, Cổ Minh đã chủ động nhận chuyện này, nóng lòng muốn đi đến phòng làm việc của nhà họ Lâm, tìm Lâm Tân Nhiên.
Tiêu Sách không quan tâm đến việc làm cụ thể của bọn họ. Lúc này, anh lại đến toà nhà của Tập đoàn Dược phẩm Tinh Quang.
Việc bôi thuốc cho Thiên Diệp lần thứ tư lại phải tiến hành.
Đồng thời, Cao Cấn Bằng cũng nói Tiêu Sách phải đến phòng thí nghiệm của cô ta ba ngày một lần, để Cao Cấn Bảng giám sát tình trạng cơ thể và sự thay đổi của anh, bây giờ cũng sắp đến lúc.
Điều quan trọng nhất là, nếu Tiêu Sách muốn tiêu diệt những sát thủ của Hắc Bảng, anh cần sự trợ giúp của Cao Cấn Bằng.
Ít nhất, anh cần mượn danh tiếng của cô ta.
Vì thế, Tiêu Sách đến tòa nhà của Tập đoàn Dược phẩm Tinh Quang, nhưng Tiêu Sách chưa kịp lên tầng cao nhất tìm Thiên Diệp, đã gặp phải một người quen cũ... Trầm Y.
Bây giờ Trầm Y là Phó giám đốc của Tập đoàn Dược phẩm Tinh Quang, lúc Cao Cấn Bằng mải mê trong phòng thí nghiệm, cô ấy là người phụ tránh và nắm quyền thực sự của Tập đoàn Dược phẩm Tinh Quang.
Tuy hiện giờ, với hoàn cảnh của Tập đoàn Dược phẩm Tinh Quang, không có việc gì phải vất vả.
Vì không có người mua thuốc của bọn họ, việc bán hàng ra bên ngoài hoàn toàn ngưng hoạt động, nhà máy sản xuất cũng ngừng làm việc, viện nghiên cứu cũng nghỉ...
Việc Trầm Y có thể làm là trơ mắt nhìn cổ phiếu của công ty giảm hết lần này đến lần khác, nhưng không thể làm gì.
Vì công ty không có tiền để ổn định cổ phiếu.
Cho nên, chức vụ Phó giám đốc như cô ấy làm rất ngột ngạt, trong người tràn đầy đam mê nhưng lại không có đất dụng võ, chỉ có thể ngủ đông, chờ đợi thời cơ.
Nhưng Tiêu Sách biết cô ấy không cần chờ lâu.
Hầu hết các thí nghiệm của Cao Cấn Bằng đã hoàn thành, e rằng không bao lâu nữa là có thể sản xuất. Mặc dù đến lúc đó, việc đưa thuốc ra thị trường bán cần trải qua một trận chiến ác liệt.
Nhưng ít ra, sẽ không giống như bây giờ, ngoại trừ Cao Cấn Băng, mọi người đều không thể làm gì cả.
“Tiêu Sách, đến văn phòng của tôi ngồi một chút chứ?” Trầm Y cười, nói. Tiêu Sách phát hiện bọng mắt của cô ấy hơi nặng, có vẻ trong khoảng thời gian này không có nghỉ ngơi tốt.
Tiêu Sách ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu, theo Trầm Y vào văn phòng của cô ấy.
Trầm y tự pha cà phê cho Tiêu Sách, cũng không ngồi trên ghế làm việc, mà ngồi trên sô pha nói chuyện với Tiêu Sách.
Cô ấy dựa vào số pha, nhắm mắt xoa huyệt Thái Dương.
“Công ty không có việc gì làm, sao cô lại khiến bản thân mệt mỏi như vậy?” Tiêu Sách không nhịn được nhíu mày nói, nhìn vẻ mặt phờ phạc của Trầm Y anh có chút đau lòng.
Trầm Y khẽ cười, nói: “Bây giờ không có việc gì, nhưng sau này thì chưa biết. Tôi chưa bao giờ phụ trách một công ty lớn như vậy, nên tranh thủ lúc này, tìm hiểu thêm về công ty và tất cả các ngành sản xuất, để khi công ty thực sự có việc, tay chân không bị luống cuống.”
Tiêu Sách nghe vậy, anh nhìn Trầm Y không nói nên lời, cũng không có cách khuyên cô ấy.
Anh chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Thân thể chú Trầm và mẹ của cô có khỏe không?”
Nói xong, Tiêu Sách chợt nhớ đến cảnh bố Trầm, mẹ Trầm cố gắng mai mối cho anh với Trầm ĩ, khi anh ăn cơm ở nhà Trầm Y lần trước.
Mặt của anh lập tức đỏ lên, không khỏi cười khổ.
“Bọn họ rất tốt, nhưng mà... Mỗi ngày đều muốn tôi mời anh về ăn cơm, tôi... Tôi đã khuyến họ.” Trầm Y nói đến đây, khuôn mặt cô ấy cũng đỏ lên.
Tiêu Sách có thể cảm nhận được ý tứ của bố Trầm và mẹ Trầm, Trầm Y đương nhiên lại càng hiểu rõ hơn.
Trầm Y có ấn tượng tốt với Tiêu Sách, nhưng không biết vì sao, cô ấy luôn cảm thấy Tiêu Sách cách cô ấy rất xa, thời gian càng trôi, khoảng cách đó càng xa...
Luôn luôn không thể chạm đến...
Cảm giác này khiến Trầm Y cảm thấy khó chịu, mà cô ấy làm việc chăm chỉ như vậy là vì để bản thân không có thời gian nghĩ đến cảm giác đó.
Cho đến lần này gặp Tiêu Sách, Trầm Y mới biết được, có một số thứ, không phải cô ấy muốn khống chế là có thể khống chế được.