Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bọn họ chỉ có thể hô lên một cách yếu ớt: “Tiêu Sách, thả ông chủ của chúng tôi!” 

Tiêu Sách cười khẩy một tiếng, anh không muốn để ý đến bọn họ, nhìn Vưu Chính nhàn nhạt nói: “Gia chủ Vưu Chính, sao phải dùng đao dùng súng? Không phải ông thích ăn đòn sao?” 

Mặt Vưu Chính rất hoảng loạn, nhưng dù sao ông ta cũng đã trải qua rất nhiều cảnh tượng kinh khủng, cho nên ông ta lập tức bình tĩnh lại. 

Ông ta nói: “Tiêu Sách, sao cậu lại làm vậy?” 

Tiêu Sách nhàn nhạt nói: “Ông già vô dụng Vưu Chính, đã đến lúc này rồi mà ông còn diễn gì nữa? Ông không thấy phiền, chứ tôi mệt lắm rồi.” 

Tiêu Sách nói xong thì sắc mặt của Vưu Chính tối sầm lại. 

Nhưng ông ta lập tức nói: “Hừ, tuy tôi nghĩ cậu rất lợi hại, nhưng tôi vẫn coi thường cậu! Nhưng mà cậu bắt được tôi thì sao? Tôi không tin cậu dám làm gì tôi trước mặt nhiều người như vậy chứ đừng nói đến việc giết tôi! Nếu cậu thông minh thì thả tôi ra, sau đó rời đi ngay lập tức!” 

Nghe vậy, Tiêu Sách cười giễu cợt một tiếng: “Ông già vô dụng Vưu Chính, sao ông tại tự tin rằng tôi sẽ không làm gì ông? Giết ông... thì không cần, nhưng nếu tôi làm gì ông, vậy ông nghĩ ai có thể cản tôi? Ông yên tâm, tôi làm rất sạch sẽ, sẽ không để lại trên người ông chút vết thương nào.” 

Nói rồi, Tiêu Sách đặt ngón tay lên sụn sườn của Vưu Chính, nhẹ nhàng chợt một cái. 

“A!” 

Vưu Chính lập tức kêu thảm thiết, cả người co quắp lại vì đau, nếu Tiêu Sách không bóp cổ ông ta thì e là ông ta đã ngã xuống rồi. 

Cho đến khi tay của Tiêu Sách rời khỏi sụn sườn của ông ta, ông ta mới hít từng ngụm từng ngụm, nhìn Tiêu Sách với vẻ mặt hoảng sợ. 

Tiêu Sách cười mỉa: “Đây chỉ là lời cảnh tỉnh nhỏ cho ông mà thôi, ông già vô dụng Vưu Chính, tốt nhất là ông đừng chọc giận tôi, phối hợp một chút, nếu không thì lần sau sẽ không đi qua nhanh như vậy đâu.” 

Tiêu Sách nói xong, sắc mặt của Vưu Chính đã trở nên xấu xí đến cùng cực. 

“Cậu muốn làm gì?” Cuối cùng ông ta cũng chịu thua mở miệng nói. 

Tiêu Sách nghe thế lại cười nhạt một cái: "Tôi có thể làm gì được? Ông đường đường là ông chủ Vưu Chính tiếng tăm lẫy lừng, một thương nhân Hoa kiều tầm cỡ ở nước M, lẽ nào tôi lại dám giết ông?" 

Tiêu Sách châm chọc, không chờ Vưu Chính mở miệng lên tiếng đã tiếp tục nói. 

"Nhưng mà, chỉ là có một chuyện nho nhỏ cần ông chủ Vưu phối hợp một chút mà thôi" 

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận