Năm đó bọn họ thi hành nhiệm vụ ở châu Phi, mấy tháng trời chỉ ở trong rừng mưa nhiệt đới, lúc đó đừng nói là có nhà, đến cả nói để dừng bước cũng không có, trong rừng mưa chỉ toàn là kiến rắn muỗi, lại thêm cả kẻ thù luôn chờ cơ hội tấn công.
Điều kiện hiện tại so với lúc đó đã tốt hơn gấp nghìn lần rồi...
Thủy Oa cảm hơi ngại khi cảm nhận được lời an ủi của Tiêu Sách, sau đó nói với Tiêu Sách và Ôn Liễu: “Các người cứ nói chuyện, tôi đi làm chút đồ ăn..”
Nói xong Thuỷ Oa rời khỏi phòng. .
Hai má Ôn Liễu lúc này đã đỏ ửng.
Ban nãy khi Thuỷ Ma gọi cô ta là chị dâu, Ôn Liễu đã ngây người ta rồi, còn chưa kịp giải thích cho anh ta, thì Thuỷ Oa đã bỏ đi rồi.
Tiêu Sách, có chút ngượng ngùng.
Vừa rồi Tiêu Sách không phản đối Thuỷ Oa gọi như vậy, điều này chứng tỏ là anh ngầm đồng ý chuyện này sao?
Tuy nhiên, Ôn Liễu vẫn có sự dè dặt của một cô gái, và cô ấy sẽ rất xấu hổ khi hỏi Tiêu Sách, cô ấy chỉ có thể đánh giá từ nét mặt của Tiêu Sách và xem phản ứng của anh.
Tiêu Sách vốn dĩ là một người đơn thuần, vừa rồi Thủy Oa gọi chị dâu đã bị Tiêu Sách bỏ qua một bên, anh căn bản không bị chuyện này làm phiền, mà là đang nghĩ đến chuyện của băng nhóm Lưu Xà.
Nhưng rất nhanh Tiêu Sách đã phát hiện ra có chút không đúng, Ôn Liễu đang trộm nhìn anh, không những đang trộm nhìn, mà trong mắt còn có một ánh sáng kỳ lạ lóe lên, khiến cho Tiêu Sách ngây người.
“Cô không thoải mái sao? Tại sao cứ nhìn chằm chằm tôi?” Sau một thời gian Tiêu Sách không phản ứng lại, trực tiếp đưa tay đặt trên trán Ôn Liễu, xem có phải ôn Liễu đang phát sốt không.
Trán Ôn Liễu lập tức xiện vạch đen ngay tại chỗ.
Tình cảm, chỉ là cô ấy đang tự mình đa tình mà thôi, nói cho cùng thì người đàn ông này vẫn không biết đang xảy ra chuyện gì.
Ôn Liễu hận không thể tìm một cái lỗ chuột mà chui vài, quả thật quá xấu hổ rồi.
Lúc này, Ôn Liễu nhìn thấy lòng bàn tay to của Tiêu Sách vẫn đang không ngừng lấy nhiệt độ trán của cô, rốt cuộc khó chịu, cô nắm lấy bàn tay to của Tiêu Sách đặt ở bên miệng, lộ ra vẻ hàm răng trắng cắn một miếng.
“Đù...”.
Tiêu Sách bị đau, có chút khó hiểu vì sao bản thân lại bị Ôn Liễu cắn, khuôn mặt ngờ vực nhìn cô, giống như anh đang đợi một lời giải thích từ Ôn Liễu.
“Anh đúng là cái đồ đầu gỗ..”
Ôn Liễu nhìn thấy tia hoang mang trong mắt Tiêu Sách, nên lập tức biết không phải Tiêu Sách đang diễn, mà là Tiêu Sách thật sự không hiểu ý của cô, cô lấy tay che trán rồi ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại một Tiêu Sách đang ngây ngốc, anh cảm thấy hơi khó hiểu, người phụ nữ này tại sao lại kỳ quái như vậy.
Tối đến, cuối cùng Thủy Oa cũng đưa Tiêu Sách đến gặp bố mình.
Lúc này bố của anh ta đã trở nên vô cùng yếu, bệnh ung thu đã di căn khắp cơ thể, các tế bào virus đang điên cuồng cướp đoạt chất dinh dưỡng của cơ thể ông ấy, và tính mạng của ông đang bị đe dọa.
Khi chứng kiến toàn bộ chuyện này, Tiêu Sách đã trầm mặc.
Anh không biết được, lần này đến nhà của Thủy Oa vì muốn đưa Thủy Oa đi, rốt cuộc có phải là một lựa chọn chính xác hay không...
“Không được, bệnh của bố Thủy Oa, tôi nhất định phải tận lực tìm cách chữa trị mới được...” Vẻ mặt Tiêu Sách lúc này mang theo đầy quyết tâm.
Vốn dĩ đôi mắt của Thủy Oa nguyên nhân là ở Tiêu Sách, bị nhà họ Lý mưu hại cuối cùng dẫn đến mù, điều này đã khiến cho Tiêu Sách vô cùng áy náy trong lòng.
Bây giờ bố của Thủy Oa mắc bệnh ung thư, nếu như Tiêu Sách lại không giúp được gì, Tiêu Sách sẽ cảm thấy kiếp này mình sợ rằng không thể vượt qua rào cản trong lòng.
Nhưng mà bố của Thủy Oa mắc phải là bệnh ung thư.
Ung thư, là vấn đề y học nan giải nhất hiện nay.
Nếu như là ung thư giai đoạn đầu, hoặc là có được xác suất trị liệu có chuyển hướng tốt. Nhưng rõ các tế bào ung thư trên người bố Thủy Oa đã lan rộng, ông đã sớm bị kết án tử hình.
Điều này không liên quan đến tiền tài, cho dù có là phú hào lớn nhất thế giới, nếu như bệnh đã phát triển đến mức này thì bao nhiêu tiền cũng chẳng thấm vào đâu, không có khác biệt gì với người bình thường.
Về phần Tiêu Sách, anh chưa từng gặp qua bệnh nhân mắc bệnh ung thư, căn bản không có manh mối nào.
“Cho dù kết quả có thể nào, tôi nhất định sẽ thử, có lẽ thứ duy nhất tôi có thể gửi gắm lúc này chính là loại khí vô danh trong cơ thể rồi.” Tiêu Sách cau mày lẩm bẩm nói.