“Bạn trẻ Tiêu Sách, tuổi tác cậu không lớn, chỉ lớn hơn Bán Thanh nhà chúng tôi mấy tuổi, tôi gọi bạn trẻ Tiêu Sách thì có hơi xa lạ, không biết có thể trực tiếp gọi cậu là Tiêu Sách không."
Ông cụ Lâm hỏi dò Tiêu Sách.
“Đương nhiên là được ạ. Ông là người lớn, gọi cháu là gì cũng được.” Tiêu Sách không hề để ý, mà còn kính cẩn nói với ông cụ Lâm.
“Tiêu Sách à, cậu thấy Bán Thanh nhà chúng tôi thế nào?”
Ông cụ Lâm đột nhiên chuyển chủ đề qua Làm Bán Thanh.
“Bán Thanh? Rất tốt ạ.”
Tiêu Sách cảm thấy có chút quái lạ, thật sự không hiểu ra sao, không biết là ông cụ Lâm này đang nghĩ cái gì.
“Chỗ nào tốt?
Ông cụ Lâm bám riết không tha, có hơi ngà ngà say, có nửa phần nói giỡn.
“Cái này... Bán Thanh thông minh, nhạy bén, xinh đẹp tuyệt vời. Tuổi còn nhỏ mà đã có thể giúp nhà họ Lâm quản lý việc làm ăn. Còn là người đẹp có tiếng ở thành phố Giang Lăng.”
Tiêu Sách suy nghĩ một lát, sau đó nói với ông cụ Lâm.
Ông cụ Lâm nghe thấy lời đánh giá của Tiêu Sách về Lâm Bán Thanh, ánh sáng lập lòe trong mắt càng sáng sủa hơn.
Sau đó dường như men say dâng lên, ông ấy nói với Tiêu Sách: “Đứa nhỏ Bán Thanh này, từ nhỏ đã không có mẹ, mà Lâm Vân lại nhiều việc, tôi đã nhìn nó từng bước trưởng thành. Đứa nhỏ này có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, thật là không dễ dàng gì.”
“Lâm Vận con trai tôi chỉ có một đứa con là Bán Thanh, cho nên, cho dù Bán Thanh là một đứa con gái, hy vọng sau này của nhà họ Lâm, cũng đều gửi gắm trên người nó.”
“Mặc dù nó cũng không chịu thua kém, nhưng dù sao vẫn là con gái, nếu như sau này chúng tôi đều không động đậy được nữa, vẫn mong Tiêu Sách có thể giúp đỡ Bán Thanh nhà chúng tôi, bảo vệ cơ ngơi của nhà họ Lâm...”
Ông cụ lâm vừa nói, vừa nhìn chằm chằm Tiêu Sách, dường như đang muốn xem thử Tiêu Sách có phản ứng gì.
“Mẹ nó... đây là có ý gì?”
Lúc nghe thấy ông cụ Lâm nói những lời này, Tiêu Sách lập tức sửng sốt.
Câu nói của ông cụ Lâm là câu hai nghĩa, khiến cho Tiêu Sách không thể không liên tưởng.
Chẳng qua, bất kể là ông cụ Lâm có ý gì, Tiêu Sách cũng chỉ xem như ông cụ Lâm uống nhiều, nói ít chuyện gia đình với anh, anh không hề tiếp lời.
Quả nhiên, thấy Tiêu Sách hoàn toàn không nói gì, cứ như là không nghe thấy, ông cụ Lâm lại lần nữa thở dài, nói với Tiêu Sách: “Năm đó, tôi không hề quan tâm đến Tiên Thiên Công, cho rằng đó chỉ là một con đường nhỏ, căn bản là không thể làm cho nhà họ Lâm phát triển. Đảnh đánh giết giết, chung quy chỉ là con nhà võ mà thôi.”
“Có điều, khi nhà họ Lâm phát triển đến độ cao như bây giờ, tôi mới phát hiện, thì ra, sức
mạnh mới là thứ quyết định vị trí của thế giới này. Cũng giống như của cải của nhà họ Lâm có thể sánh với một quốc gia, nhưng từ đầu đến cuối đều không thể tiến vào Thương Minh Hoa Quốc. Tài sản có nhiều hơn nữa, cũng chỉ mang số phận bị người ta xâu xé..”
“Trước tiên không nói đến người ngoài, ngay cả Lâm Kiệt cũng muốn làm chủ nhà họ Lâm, chiếm nhà họ Lâm làm của riêng. Loại hành vi cướp bóc như vậy, tuyệt đối phải ngăn cản...”
“Nói đến thì vẫn phải cảm ơn Tiêu Sách, nếu như không có cậu, e là hiện tại nhà họ Lâm chúng tôi còn không có được Tiên Thiên Công pháp.”
“Có điều là nhà họ Lâm hiện tại, cho dù đã có Tiên Thiên Công pháp, cũng không thể phát triển trong thời gian ngắn, không cách nào chống lại Lâm Kiệt. Không biết, bạn trẻ Tiêu Sách đây, có thể giúp nhà họ Lâm chúng tôi việc này không.”
Ông cụ Lâm cuối cùng cũng nói ra lời trong lòng, đồng thời nhìn thẳng Tiêu Sách không dời mắt.
Đối với thực lực của Tiêu Sách, ông cụ Lâm chưa từng thấy Tiêu Sách thua ai bao giờ.
Trước mắt, trong lòng ông cụ Lâm nghĩ rằng, cho dù Lâm Kiệt tự mình tới, cũng chưa chắc có thể làm gì được Tiêu Sách, cho nên Tiêu Sách tuyệt đối là đối tượng đáng để nhà họ Lâm lôi kéo.
Thật ra lúc ông cụ Lâm nói đến đây, Tiêu Sách đã hiểu ra ông cụ Lâm này có ý gì rồi.
Trước tiên là lôi Lâm Bán Thanh ra, cho Tiêu Sách một vài mong đợi lập lờ nước đôi, sau đó lại nói đến sức mạnh của Lâm Kiệt, nhà họ Lâm đang đứng trong mối nguy cơ.
Cuối cùng trực tiếp nói ra mục đích của mình, giải quyết dứt khoát.
Lúc này, Tiêu Sách có cảm giác như bị người ta tính kế.
Chẳng qua, e là đã khiến cho ông cụ Lâm này phải thất vọng rồi.
Mặc dù Lâm Bán Thanh là một trong bốn người đẹp của Giang Lăng, vả lại quan hệ với Tiêu Sách cũng không tệ, những căn bản là lòng dạ của Tiêu Sách không hề ở trên người Lâm Bán Thanh.
Hơn nữa, dù nhà họ Lâm có gia tài bạc triệu, cũng không có sức hấp dẫn quá lớn với Tiêu Sách. Sức hấp dẫn từ những lời lập lờ nước đồi mà ông cụ Lâm đã nói, cũng không đủ với Tiêu Sách lắm...
Có điều, cho dù Tiêu Sách không tự mình ra tay, sợ là nhà họ Vưu và Lâm Kiệt cũng sẽ không bỏ qua cho anh.
Lúc đóng vai Long Đại, anh không có lộ mặt, điều này cũng không quan trọng.
Nhưng sau này, Tiêu Sách đã đại diện cho nhà họ Lâm đấu võ với học trò của Lâm Kiệt, thân phận thật sự đã bị lộ rồi. Muốn đặt mình ngoài chuyện này, có vẻ như cũng không thể được.
Càng miễn bàn đến, Vưu Chính đã cho rằng Tiêu Sách bắt cóc con ông ta, thù này càng khó mà cho qua...
Nói cách khác, vào khoảnh khắc anh ra tay, sớm đã định trước anh và nhà họ Lâm đã dính líu tới nhau...
Trong phòng khách.
Lúc ông cụ Lâm chính thức nhắc đến việc này, Lâm Bản Thanh và Lâm Vân đều có hơi căng thẳng nhìn Tiêu Sách.
Mặc dù tài sản của nhà họ Lâm sánh ngang một nước, có thể tìm được rất nhiều cao thủ, nhưng cao thủ giống như Tiêu Sách, thật sự rất khó gặp.
Bằng không, bọn họ cũng sẽ không gặp phải tình cảnh xấu hổ như lần trước, bị Lâm Kiệt kéo đến cửa nhà đấu võ.
Lúc này, thấy Tiêu Sách suy nghĩ, ba người đều lộ ra ánh mắt mong chờ. Nhất thời bầu không khí có chút nặng nề.