"Trương Cường, Lục Hữu Tùng, hai người các cậu thấy thế nào về chuyện này?"
Giọng điệu lạnh lùng của ông Triệu vang lên, này là đang hỏi hai người thanh niên đứng kia.
Đối với ý kiến của Lục Hữu Tùng và Trương Cường, hai người bọn họ đều nằm trong Tứ Đại Kim Cang, ông Triệu vô cùng xem trọng."
"Giết chết bọn họ."
Trong ánh mắt của Trương Cường lộ ra vẻ hơi hơi khinh thường.
Mặc dù đối phương rất mạnh nhưng Trương Cường cũng rất tin vào thực lực của mình.
Đối với thể loại dám tranh chấp cùng băng nhóm Triệu Quân, chỉ có giết chết mới có thể đủ sức làm dịu đi cơn giận của bọn họ, mới có thể hồi phục danh dự đã bị nhơ nhớp của băng nhóm Triệu Quân.
"Đánh ba tên đó đến tàn tật, chặt đứt chân tay để làm gương cho toàn thể băng nhóm Triệu Quân..." Lúc này Lục Hữu Tùng cũng lộ ra ánh mắt lạnh lùng.
Mặc dù bên trong Tứ Đại Kim Cang của băng nhóm Triệu Quân không biết nhưng cũng chỉ dừng lại ở chuyện nội bộ mà thôi.
Một khi có dính dáng đến lợi ích cơ bản của băng nhóm Triệu Quần thì Tứ Đại Kim Cang sẽ đưa ra ý kiến, nhất trí xử lý.
Việc trước mắt chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
"Được, nếu đã như vậy thì các cậu hãy dẫn theo những đàn em có tài đánh đấm tới khu nhà ổ chuột bắt sống ba người đối phương về cho tôi, ngược lại tôi muốn xem xem, có phải mấy người đó ăn gan hùm mật gấu hay không mà dám làm vậy với băng nhóm Triệu Quân."
Ông Triệu nói rồi quay đầu lại hướng về phía người mặc đồ đen đứng đằng sau, lạnh nhạt nói: "Trần Tử, giờ cậu đi cùng bọn họ, nếu không thể bắt sống ba người đối phương thì có thể trực tiếp đánh chết, tôi không tin tại đất của chúng ta ở thành phố Giang Lăng này, bọn họ lại có thể tác oai tác quái..."
Một người thanh niên trẻ tuổi mặc đồ đen khẽ gật đầu với ông Triệu, sau đó anh ta đi ra ngoài.
Còn Trương Cường và Lục Hữu Tùng cũng gật đầu rồi đem theo mấy chục cao thủ của băng nhóm Triệu Quân rời đi, tiếng bước chân rầm rập vang lên trong phòng khách.
Mấy phút sau, trong phòng khách chỉ còn lại một phần ba số người, một vùng đen kịt trong phòng giờ đã bỏ trống nhiều chỗ.
Lúc này trong lòng những người còn ở lại phòng khách đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Đắc tội với băng nhóm Triệu Quân, lần này có tới mấy chục cao thủ đi thanh toán như vậy, e là ba người thanh niên kia sẽ chết rất khó nhìn...
Cao ốc Vinh Hoa cách khu nhà ổ chuột cũng phải tới một tiếng đồng hồ chạy xe.
Lúc nhóm người thuộc băng nhóm Triệu Quân tới khu ổ chuột thì cũng là nửa đêm rồi.
Lúc này Tiêu Sách, Cố Minh và Phương Bác đang ngủ.
Vốn dĩ Cố Minh và Phương Bách không ngủ lại ở khu nhà ổ chuột này đâu.
Nhưng vì Tiêu Sách có dặn là phải luyện một chút mấy bí kíp võ thuật, đồng thời tránh bị băng nhóm Triệu Quân mai phục, vì muốn bớt chuyện, cho nên hai người bọn họ mới luôn ở đây suốt hai ngày nay, cùng nhau tập luyện.
Gần trăm tên côn đồ thuộc băng nhóm Triệu Quân nhày từ trên xe xuống đất, bọn họ nhanh chóng tiếp cận với phòng làm việc trong khu ổ chuột của ba người Tiêu Sách, còn bọn họ cũng đã sớm tỉnh giấc khi cảm nhận được bầu không khí này.
Mặc dù người của băng nhóm Triệu Quân vô cùng cẩn thận tránh để ba người Tiêu Sách có cơ hội chạy trốn, cơ mà đối với ba người Tiêu Sách mà nói, bọn họ đã lập tức có thể cảm nhận được luồng khí căm hận phát ra từ đám người bên ngoài kia.
"Hửm? Lại tới rồi?" Lúc này, ánh mắt của Phương Bác lộ ra một tia ranh mãnh, xen lẫn chút nổi nóng...
"Anh Tiêu, lần này chúng ta phải làm sao..." Cổ Minh cũng bị thức giấc giữa chừng, ánh mắt cậu ấy toát lên vẻ nghiêm túc.
"Trước tiên cứ đánh đến mức tàn phế cái đã, đừng quá kích động mà đánh chết..."
Nụ cười của Tiêu Sách ẩn chứa từ vị lạnh lùng.
Nếu băng nhóm Triệu Quân đã năm lần bảy lượt tới gây chuyện, cũng không giao Pháo Hỏa ra, vậy thì anh cũng không ngại mà đánh cho bọn họ một trận nhừ tử đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!