Nhìn sang bên Cố Minh và Phương Bác, không chỉ kỹ năng lẫn kinh nghiệm không bằng ba người kia, mà lúc hai người ra tay cũng không dám đánh chết đối thủ, nói cho cùng thì bọn họ cũng chưa hoàn toàn quyết tâm nuôi dưỡng ý chí của một võ giả.
Trước mắt hai người Cổ Minh vẫn có ý kiêng dè, điều này không thể lập tức thay đổi ngay được mà phải trải qua từng trận đấu mới dần dần rút ra được.
Nghĩ tới đây, Tiêu Sách khẽ thở dài một hơi.
Hiện giờ Cổ Minh và Phương Bác quả thật giống hệt cái loại thường thấy trong phim ảnh, chính là vô duyên vô cớ có được nội lực cao thủ mấy chục năm nhưng lại không biết tí gì về việc luyện võ.
Một khi hai người có thể phát huy ra thực lực của bản thân, có thể dẫn dắt năng lượng trong cơ thể mình thì chỉ cần trong thời gian ngắn, bọn họ sẽ có thể trở thành cao thủ chân chính.
Có điều chuyện này không thể gấp gáp, công phu mới luyện được mấy ngày mà hai người họ đã dám tỷ đấu cũng ba cao thủ thuộc băng nhóm Triệu Quân, tốc độ học hỏi nhanh đến mức đáng sợ như này, thật ra cũng không tệ chút nào.
Trong phòng.
Ba cao thủ kia vừa thấy Cố Minh và Phương Bác lùi về phía sau, ngay lập tức ánh mắt bọn họ lộ ra tia sát ý, nhanh như cắt đuổi theo hai người.
Đòn đánh bất ngờ vừa rồi của Cố Minh và Phương Bác khiến ba cao thủ băng nhóm Triệu Quân bị một phen kinh hãi.
Cũng may chiêu thức lẫn kinh nghiệm của hai người này chưa đủ nên mới rơi vào thế yếu, mắt thấy có thể tóm gọn hai người Cố Minh, với lại bọn họ còn đang rút lui, thế là ba cao thủ kia không chút chần chờ mà đuổi tới.
"Dừng tay..."
Đúng lúc ba tên cao thủ định công kích vào sau lưng Cổ Minh và Phương Bác thì đột nhiên Tiêu Sách hét lớn.
Tiếp theo, Tiêu Sách cũng ra tay rồi.
"Vút."
Một luồng khí cực mạnh phả ra từ người Tiêu Sách, ngay sau đó, Tiêu Sách tung một quả đấm về phía ba người kia.
Một cú đấm mang sức mạnh kinh khủng, bao chứa một tia nội khí không rõ danh tính, trong nháy mắt đã vụt tới trước mặt ba tên cao thủ băng nhóm Triệu Quân.
"Vút vút vút..."
Gần như cùng một lúc, cú đấm của Tiêu Sách đã đối kháng với chiêu đảnh của ba người kia.
"Rắc..."
Vài tiếng gãy đứt liên tiếp vang lên, vài giây sau đã xẹt qua lồng ngực ba người.
Ba người chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã cảm thấy cánh tay mình đau đớn dữ dội.
Lúc này, trong phòng đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại, lập tức chìm vào khoảng lặng.
Mà ba người kia, cuối cùng cũng định thần lại sau khi giao chiến với Tiêu Sách, ánh mắt bọn họ nhìn anh vô cùng sợ sệt.
Rõ ràng là chỉ có một người, trong thời gian ngắn ngủi lại có thể giao đấu với ba người... Lúc này, ba người mới nhận ra thực lực của Tiêu Sách đáng sợ hơn hẳn bọn họ.
"Cậu, cậu là ai? Sao phải đối đầu với băng nhóm Triệu Quân? Hôm nay cậu dám đả thương bọn này, không sợ sau này băng nhóm Triệu Quần tới báo thù sao?" Lúc này, gương mặt Trần Tử tỏ ra khó chịu.
"Báo thù? Dựa vào mấy món hàng này của các người? Còn không đáng để tôi chú ý đến..." Tiêu Sách nhìn thẳng vào đôi mắt ánh lên vẻ âmu lạnh lẽo của Trần Tử.
"Thằng nhãi, tôi thừa nhận cậu lợi hại hơn tôi, nhưng cậu có dám đảm bảo người bên cạnh cậu sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Ánh mắt Trần Tử lộ ra vẻ chán ghét, sau đó anh ta nói với Tiêu Sách: "Nếu cậu chịu gia nhập vào băng nhóm Triệu Quân, chúng tôi có thể không truy cứu chuyện cũ, tôi nghĩ ông Triệu sẽ rất vui vẻ đón nhận cậu..."
Trần Tử cố gắng đè nén nỗi căm hận trong lòng rồi nói với Tiêu Sách.
Chỉ cần Tiêu Sách tham gia vào băng nhóm Triệu Quân thì tiếp theo với mối quan hệ giữa anh ta và ông Triệu, đến lúc đó bọn họ muốn xử lý Tiêu Sách ra sao, lại là chuyện không phải chỉ một câu mà nói được.
"Này là đang tuyển dụng tôi hả?"
Tiêu Sách nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Trần Tử, khẽ thở dài một tiếng, sau đó anh đi về phía Trần Tử.
"Két... két..."
Tiếng động chói tai không ngừng vang lên trong căn phòng.
"Phập..."
Trần Từ giây trước còn đang nói chuyện, giây sau đã nằm liệt trên mặt đất.
Mà đôi chân của anh ta cũng bị Tiêu Sách đạp gãy...
"Tôi đây ghét nhất là bị người khác đe dọa, nếu anh đã muốn động vào người bên cạnh tôi thì tôi sẽ khiến anh phải nằm giường cả đời."
Tiêu Sách từ từ ngồi xổm xuống, anh bình tĩnh nhìn khuôn mặt hung hăng dữ tợn của Trần Tử.
Vốn dĩ anh cũng không muốn đánh Trần Tử tới mức tàn phế, còn rất nhiều chuyện anh muốn hỏi anh ta.
Nhưng không ngờ trong ba người, Trần Tử lại dùng an nguy của những người bên cạnh anh đe dọa anh, điều này khiến anh rất căm ghét.
Bất kể là ai, chỉ cần người đó dám lấy an toàn của người bên cạnh anh ra uy hiếp anh, Tiêu Sách tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Mà Trần Tử không phải là người đầu tiên, cũng sẽ không là người cuối cùng.