Nhưng lúc Tiêu Sách đóng cửa xe, Tam Đại Kim Cang mới thật sự biết được, thì ra Tiêu Sách không quan tâm đến bọn họ thật...
Phút chốc Tam Đại Kim Cang vừa thấy may mắn, vừa thấy tức giận.
Bọn họ chính là Tam Đại Kim Cang trong băng nhóm Triệu Quân, vậy mà lại bị người ta xem thường như thế!
Tuy đây là cơ hội cho ba người họ trở mình, nhưng ba người bị Tiêu Sách khinh thường như vậy, trong lòng họ đương nhiên rất khó chịu.
Lúc này đám người Trương Cường rất bực bội, mấy người họ thề ngầm, lát nữa nhất định phải dạy cho ba người Tiêu Sách một bài học...
Còn đám côn đồ sau lưng họ đã muốn ra tay từ lâu, bây giờ bỗng nhiên có cơ hội, điều này khiến đám côn đồ vô cùng kích động.
Còn chưa đợi Tam Đại Kim Cang ra lệnh, gần trăm tên côn đồ đã lũ lượt bao vây chiếc xe thương vụ Tiêu Sách vừa ngồi lên.
Phút chốc, bầu không khí lại trở nên vô cùng căng thẳng.
Lúc này, Tiêu Sách dửng dưng nhìn vào đám người, lúc anh nhìn thấy gần trăm tên côn đồ
sắp xông đến bao vây, khóe miệng anh càng cười tươi hơn.
"Tiểu Bác, cậu Cố, vừa nãy chúng ta đánh tàn phế Tam Đại Kim Cang của băng nhóm Triệu
Quân rồi, những tên côn đồ đó tưởng con tin trong tay chúng ta, hoàn toàn không dám ra tay... bây giờ thì hay rồi, hai người các cậu cứ phát huy thỏa thích..."
Nói xong, ánh mắt Tiêu Sách chợt lóe lên nụ cười xấu xa.
"Mẹ kiếp, em nói sao anh lại tốt bụng thả Tam Đại Kim Cang của băng nhóm Triệu Quân ra như vậy, thì ra mục đích là vậy." Ánh mắt Phương Bác bừng sáng nhìn Tiêu Sách phấn khích nói.
Còn về Cổ Minh, lúc này đang ngồi đằng sau Phương Bác, tuy cậu không nói gì, nhưng Tiêu Sách cảm nhận được, ý chí chiến đấu trên người cậu còn mạnh mẽ hơn Phương Bác nhiều.
Từ khi thực lực của Cố Minh được thay đổi, tinh thần của Cổ Minh cũng dần dần thay đổi theo, có lẽ bản thân Cố Minh không thấy rõ, nhưng Tiêu Sách lại nhận ra được.
Nhưng sự thay đổi này chính là điều Tiêu Sách muốn thấy nhất.
Hiện tại, tuy Tiêu Sách bày ra cái bẫy, để Phương Bác và Cố Minh đánh những tên côn đồ đó một trận no đòn, để bọn chúng cảm nhận cảm giác ỷ mạnh hiếp yếu.
Nhưng Tiêu Sách cũng không hề lo lắng chút nào.
Anh đã từng nghe đám côn đồ của băng nhóm Triệu Quân vô cùng hung hăng càn quấy, ức hiếp người già yếu bệnh tật đều là chuyện nhỏ, còn có một số đàn em của băng nhóm Triệu Quân ngang nhiên cướp giật, gây sự đánh nhau...
Lần này, anh cứ coi như trừ hại cho dân vậy..
Tiêu Sách chỉ khẽ phất tay một cái, Phương Bác và Cố Minh đã hiểu ra ngay, lập tức nhìn ra ngoài xe.
Lúc này, đảm côn đồ bên ngoài đã bao vây chiếc xe của bọn họ lại, người vác dao người vác ống thép, đằng đằng sát khí, trông rất có uy thế.
Tuy gần cả trăm tên côn đồ cầm dao và ống thép trong tay trông có lực sát thương rất lớn, nhưng chẳng là cái thá gì đối với Phương Bác và Cố Minh cả.
Dù đám côn đồ này rất đông, nhưng muốn đánh chết hai người họ là điều không thể. Bởi vì hai người họ từ khi được Tiêu Sách nâng cao tố chất cơ thể, họ đã hoàn toàn không sợ đám côn đồ ỷ đồng hiếp ít nữa...
Ban đầu, Tam Đại Kim Cang của băng nhóm Triệu Quân bị Tiêu Sách đánh bị thương nặng như vậy, bây giờ bọn họ đã nổi giận đùng đùng, ánh mắt ba người họ đang nhìn chằm chằm vào từng hành động của ba người Tiêu Sách.
Nhưng lúc này, ánh mắt nhàn nhã nghiền ngẫm của Tiêu Sách nhìn về phía họ, khiến ba người họ đều giật mình, sau đó vội vàng phản ứng trở lại.
"Mẹ kiếp, xông lên cho tao, ai chém chết ba đứa đó, tạo sẽ cho người đó làm phó đường chủ của Hổ Đường.." Trương Cường bỗng nhiên nói to với đám đàn em côn đồ.
Hổ Đường, chính là một băng nhóm Trương Cường mới thành lập gần đây, Trương Cường làm đường chủ, còn phó đường chủ vẫn chưa chọn ai.
Lúc Trương Cường đưa ra điều kiện này, đám côn đồ có mặt tại đó đều sửng sốt, sau đó vẻ mặt lại càng hăng hái hơn.
"Xông lên, chỉ cần chém trúng ba người họ một nhát, thưởng năm vạn, chém trúng hai nhát thưởng hai mươi vạn!"
Lục Hữu Tùng đứng bên cạnh Trương Cường cũng gào to nói với đám côn đồ.
Nếu như để ba người Tiêu Sách rời đi không chút thương tích nào, sợ rằng danh tiếng của
mấy người họ sẽ trở thành trò cười trong các thế lực ngầm của cả thành phố Giang Lăng, vì vậy Lục Hữu Tùng cũng rất tức giận.
Trong trận lập tức rơi vào cảnh đánh nhau lộn xộn.
Gần trăm tên côn đồ, trong tay còn có dao và ống thép, cùng nhau xông về phía Phương Bác và Cố Minh.
Lúc này vẻ mặt của đám côn đồ đều đang hừng hực khí thế, chỉ cần có thể chém gục hai người, vậy thì coi như bọn chúng lập công lớn rồi.
Nhưng đáng tiếc, bản lĩnh của đám người này kém quá xa so với Phương Bác và Cố Minh.