Nhưng Trầm Y lại không có nghĩ như vậy. Lúc cô tuyệt vọng nhất đột nhiên lại thấy Tiêu Sách xuất hiện, anh mang cho cô hy vọng, kéo cô trở về từ địa ngục.
Nếu như không phải là Tiêu Sách, lúc này có thể cô đã không còn hy vọng gì nữa rồi. Thậm chí, anh Xà cũng sẽ không để cô bình an mà rời đi.
Mà nếu như bố mẹ cô ở bệnh viện nghe được tin này sẽ suy sụp như thế nào chứ? Mẹ cô già rồi, một mình bà vốn không thể nào xoay sở được tiền viện phí của bố.
Vậy thì đồng nghĩa với việc cả nhà cô đều sẽ đổ vỡ!
Tiêu Sách không chỉ cứu sự trong trắng, thanh danh của cô, mà anh còn cứu cả nhà của cô. Cho dù trước đây cô có chán ghét Tiêu Sách, nhưng lúc này cũng không còn chán ghét được nữa rồi.
Trầm Y bỗng ôm chặt cánh tay Tiêu Sách hơn, dùng sức giống như đang ôm lấy nhành có cứu mạng, cũng như đang vững vàng ôm chặt lấy chỗ dựa. đáng tin cậy nhất của mình.
"Cho dù như thế nào thì cũng cám ơn anh đã cứu tôi, tôi thật lòng biết ơn anh." Trầm Y lặp lại lần nữa.
Không còn là cái giọng điệu ngạo mạn và ác liệt như lần đầu gặp mặt Tiêu Sách nữa, giọng của cô lúc này là êm đềm tựa như dòng nước.
Tiêu Sách ngẩn ra hồi lâu, sau đó mới nhẹ cười không đáp.
Qua chuyện hôm nay, không chỉ có cảm giác khó chịu trong lòng Trầm Y đổi với Tiêu Sách biến mất mà hóa thành mang ơn và thậm chí còn có chút dựa dẫm, mà ngay cả ác cảm của anh đối với cô gái này cũng tan biến gần hết rồi.
Suy cho cùng thì Trầm Y chỉ là vì không có thiện cảm với anh nên thái độ mới có chút khắc khe vậy thôi.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, anh đã không để bụng từ lâu rồi. Huống chi Trầm Y còn xảy ra chuyện như vậy, nếu như anh cứ mặc kệ cô không quan tâm như thế, vậy thật là không ra dáng đàn ông chút nào.
Rất nhanh sau đó, xe moto cũng đã dừng ở trước cửa nhà của Trầm Y.
Nhà của cô ở tầng một của một khu chung cư cũ kỹ, Trầm Y xuống xe xong lại liếc nhìn về phía cửa nhà, sau đó nhìn qua phía Tiêu Sách, vẻ mặt có chút bối rối.
"Vào đi, tôi về trước đây." Tiêu Sách giục.
Trầm Y cắn môi nói: "Tôi... Tôi sợ! Tiêu Sách, anh, anh có thể ở lại cùng với tôi được không? Chờ tôi đỡ hơn chút rồi anh hãy về được không?"
Trầm Y nói xong lại bày ra vẻ mặt mong đợi ngó nhìn Tiêu Sách.
Người phía này có hơi lưỡng lự, đáp: "Chuyện này... Không tốt lắm đâu. Thật ra chúng ta không có thân thiết như vậy, cô không sợ tôi là người xấu sao?"
Trầm Y ngẩn người, vừa rồi thật sự là cô không có suy nghĩ tới vấn đề đó. Chỉ là cảm thấy một mình ở trong nhà sẽ sợ, cho nên hi vọng có người ở cùng trò chuyện với cô mà thôi.
Tiêu Sách nói như thế, lập tức khiến cô câm nín.
Nhưng vào lúc này, người kia lại cười nói: "Cô đã không sợ rồi, thế tôi cũng ở lại cùng với cô một chút vậy, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với cô."
Trầm Y nghe thể lập tức nở nụ cười, không hiểu sao lại có cảm giác vui vẻ.
Cô mở cửa mời Tiêu Sách vào nhà, miệng nói: "Nhà có hơi nhỏ anh thông cảm chút, tôi đi rót nước cho anh."
Tiêu Sách đảo mắt nhìn một vòng, phát hiện nhà của Trầm Y quả thật không lớn, chí ít cũng đã là nhà cũ được xây cách đây hai mươi năm rồi, nhưng mà lại rất gọn gàng sạch sẽ.
Trên một vách tường có treo đầy bằng khen và chứng chỉ, tất cả đều là của Trầm Y.
"Hóa ra lại là một học sinh xuất sắc ha, nhiều bằng khen với chứng chỉ như vậy, còn có cả bằng nghiên cứu sinh? Cô ấy hẳn mới có hai mươi mấy tuổi thôi, lại đã tốt nghiệp