Có điều Tiêu Sách cũng không dễ dàng bỏ qua cho hai người này, nếu muốn tha mạng, đương nhiên bọn họ phải trả giá.
Còn về chuyện anh có thả người hay không thì còn phải xem xem cái giá hai người họ trả là bao nhiêu, có thể khiến Tiêu Sách vừa ý hay không cái đã.
"Cái này... tôi, tôi có một tờ giấy thông hành người học võ, cậu có thể dùng nó..."
Thầy Vương nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Sách, lập tức run lẩy bẩy, sau đó ông ta gom hết tất cả dũng khí trong lòng, lấy ra một chiếc hộp thép màu vàng, đưa tới trước mặt Tiêu Sách.
"Giấy thông hành người học võ?"
Ngay lập tức ánh mắt Tiêu Sách thoáng hiện lên tia nghi ngờ, nhưng rồi anh cũng đón lấy cái hộp trong tay thầy Vương, đoạn quan sát nó một chút.
“Với thực lực của tôi, vốn không thể lấy được vật này, vật này là do tôi ngẫu nhiên lấy được.” Trong ánh mắt thầy Vương hiện lên một tia đau lòng.
“Giấy thông hành của võ giả này để làm gì?” Tiêu Sách vừa cẩn thận đánh giá chiếc hộp màu vàng, vừa nghi ngờ hỏi thầy Vương.
“Cuộc tụ họp của các võ giả cứ năm năm một lần, mà lần này sắp đến rồi, nghe nói còn khoảng nửa năm nữa là đến.” Dường như thầy Vương đang nhớ lại nói cho Tiêu Sách.
Đúng lúc này, Tiêu Sách mở chiếc hộp màu vàng ra, một luồng khí tức khác thường phát ra từ trong hộp, khiến cho nội khí vô danh trong cơ thể Tiêu Sách ngay lập tức trào dâng.
"Ù?"
Ở trong chiếc hộp là một khối ngọc bội bình thường, không có chỗ nào đặc biệt cả. Điều duy nhất khiến Tiêu Sách cảm thấy kinh ngạc là ở bên trong khối ngọc bội kia, thế mà lại hàm chứa một luồng nội khí
“Xem ra, đây thực sự là...”
Tiêu Sách nhìn qua khối ngọc bội trước mắt, có thể cảm nhận được ở bên trong khối ngọc bội này chứa một luồng nội khí tinh khiết rất lớn, dùng loại ngọc bội này để làm tín vật chắc chắn sẽ không thể làm giả được.
Nói cách khác, những gì thầy Vương nói chắc đều là sự thật.
Hơn nữa, theo như lời nói của thầy Vương, thì ông ta cũng là ngẫu nhiên có được, nên cũng không biết quá nhiều thông tin ở bên trong, cho nên Tiêu Sách cũng không hỏi suy nghĩ của thầy Vương.
“Chuyện là, tôi đã được rời đi chưa..” Thầy Vương nhìn thấy Tiêu Sách trầm tư, trên mặt ông ta lộ ra nụ cười xấu hổ.
Từ sau khi ông ta nổi tiếng, ông ta còn chưa bao giờ phải khiêm tốn và thận trọng trước mặt người khác như vậy.
Hiện giờ ông ta đã bị Tiêu Sách đánh cho sợ hãi, đứng trước mạng sống, cái tôn nghiêm của cao thủ kia đã không còn sót một mảnh...
Bây giờ nguyện vọng duy nhất của ông ta chính là rời xa Tiêu Sách, rời xa tên ác ma này, tốt nhất là không bao giờ gặp lại Tiêu Sách nữa.
Khi một màn này rơi vào trong mắt đám người băng nhóm Triệu Quân, tất cả mọi người bị dọa sợ đến ngây người.
Thầy Vương chính là siêu cấp cao thủ đứng ở sau giúp đỡ băng nhóm Triệu Quân bọn họ, là át chủ bài của băng nhóm Triệu Quân bọn họ, có thầy Vương trấn giữ bên bang nhóm Triệu Quân, các băng nhóm cao thủ khác cũng không dám đến diễu võ giương oai với băng nhóm Triệu Quần nữa.
Nhưng một cao thủ như vậy lại lộ ra dáng vẻ tươi cười nịnh nọt trước mặt Tiêu Sách, cầu xin Tiêu Sách bỏ qua cho ông ta...
Trong lúc nhất thời, phần lớn người trong băng nhóm Triệu Quân cảm thấy hình tượng vĩ đại của thầy Vương trong lòng bọn họ ngay lập tức bị sụp đổ, tất cả mọi người đều có loại xúc động muốn ói ra máu.
Mà sắc mặt ông Triệu đang ngồi trên chiếc ghế hoa lệ tốt nhất càng trở nên trắng bệch, trong ánh mắt ẩn ẩn xuất hiện tàn bạo.
Ông ta thật không ngờ Tiêu Sách lại mạnh đến loại trình độ này, ngay cả khi ông ta mời thầy Vương mà cũng không phải đối thủ của anh, giờ phút này đã chịu khuất phục trước Tiêu Sách...