Trầm Y nghe thể lập tức đỏ mặt cười, nhỏ giọng đáp: "Tiêu Sách, tôi cũng coi như là học giỏi, nhưng mà lại không được tính là xinh đẹp đầu. Là anh chưa từng nhìn thấy tổng giám đốc của chúng tôi thôi, cô ấy mới đích thực là xinh đẹp."
"Cao Cấn Bằng? Một trong bốn người đẹp ở Giang Lăng?" Tiêu Sách nghe thể lại khẽ nhướng mày nói.
Trầm Y gật đầu: "Ai cũng đều gọi cô ấy như thế, nhưng mà cô ấy lại không thích được người ta coi mình là một trong bốn người đẹp ở Giang Lăng đầu. Bởi vì cô ấy thích người khác nhìn thấy được năng lực của mình hơn chứ không phải là vẻ bề ngoài. Nói chung, tổng giám đốc của chúng tôi là một người rất giỏi, còn giỏi hơn tôi rất nhiều. Đúng rồi, cô ấy còn bảo tôi tới tìm anh..."
Tiêu Sách nhàn nhạt cắt ngang lời của người kia, nói: "Quả thật hôm nay tôi gọi điện cho cô cũng là vì chuyện này."
"Ngồi xuống rồi nói."
Tiêu Sách mở miệng nói: "Cao Cấn Băng bảo cô tìm tới tôi là muốn kêu tôi làm vệ sĩ của cô ta chứ gì? Tôi có thể làm vệ sĩ của cô ta, nhưng mà tôi có vài điều kiện muốn đích thân bàn bạc cùng với cô ta."
Trầm Y nghe xong, ánh mắt lập tức lộ rõ niềm hào hứng: "Anh đồng ý qua đó?"
Vào đúng lúc này, Trầm Y bỗng cảm thấy hôm nay không hẳn chỉ là ngày xui xẻo mà mình gặp nạn, ngược lại còn có thể là ngày may mắn của cô. Chỉ cần Tiêu Sách bằng lòng về cùng cô, cho dù là anh và tổng giám đốc có trao đổi thuận lợi hay không thì ít nhất cô cũng đã hoàn thành mệnh lệnh của người kia giao phó rồi, như vậy thì đã có thể giữ lại được công việc.
Mà giữ lại được công việc thì có thể thanh toán tiền viện phí cho bố ở bệnh viện, bố vẫn còn có hi vọng được cứu!
Trầm Y vào lúc này đúng thật vô cùng vui sướng, không biết nghĩ thế nào lại bổ nhào tới ôm lấy cánh tay của Tiêu Sách, hào hứng nói: "Quá tốt rồi! Tiêu Sách, ngày mai tôi sẽ nói chuyện này với tổng giám đốc, nhanh chóng sắp xếp cho anh gặp cô ấy để bàn bạc. Tổng giám đốc rất xem trọng anh, hẳn là sẽ không có vấn đề gì đâu."
"O..."
Đột nhiên bị Trầm Y ôm lấy cánh tay như thế, lại còn nhẹ nhàng cọ xát, Tiêu Sách bỗng cảm thấy cả người đều khoan khoái.
Còn phía Trầm Y, cô nhanh chóng nhận ra hành động vừa nãy của mình là không hợp lẽ, vội vàng buông ra, vẻ mặt đang vui lại đỏ ửng.
Tiêu Sách nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng xinh đẹp đó của Trầm Y, đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi của mình khô đắng, bầu không khí giữa hai người cũng bỗng trở nên ám muội.
Trầm Y cúi đầu không nói lời nào, mà Tiêu Sách phía này cũng không động đậy.
Không biết là cái gân nào trong người bị giật loạn, Tiêu Sách đột nhiên mở
miệng nói: "Vậy thì... Cô gái ngực to à, nếu cô đã không sợ nữa rồi thế tôi về trước đây."
Nói xong, Tiêu Sách chỉ hận không thể tự tát mình một cái.
Trong bầu không khí ám muội như này, vậy mà anh lại chủ động nói nên đi về, quả thật là không bằng cầm thú mà. Tiêu Sách nói xong câu đó cũng cảm nhận được trái tim của mình đang rỉ máu.
Lúc này, Tiêu Sách chỉ hận bản thân mình quá thiếu kinh nghiệm ứng xử trước vấn đề trai gái này rồi.
Nếu đổi lại là một cao thủ tình trường, dựa vào bầu không khí hôm nay với Trầm Y mà nói, cả hai nhất định là có khả năng chơi tới sáng mai luôn rồi!
Tiêu Sách thở dài một tiếng. Lời cũng đã nói ra cả rồi, anh cũng không tiện thu hồi lại được, nếu không cũng quá lộ liễu mất rồi.
Anh cũng đã