Cố Minh nói tiếp: "Tiếp theo sẽ kể cho các cậu nghe về người xếp vị trí thứ hai trong bốn người đẹp Giang Lăng, cô nàng mặt sắt Tống Chỉ Vân, cô ấy cũng là người phụ nữ tôi sùng bái và yêu thích nhất. Thân thể của cô ấy... khụ khụ, cũng thần bí giống vậy, không ai biết cụ thể, cũng không khác gì Lý Mân Nhi, cô ấy cũng đã làm một số chuyện long trời lở đất, để người khác biết được thân thế của cô ấy, chắc chắn không đơn giản."
"Tống Chỉ Vân là đội phó đội cảnh sát, nghe nói võ thuật rất cừ, nhiều cảnh sát vũ trang tinh nhuệ, bộ đội đặc chủng xuất ngũ cũng không phải là đối thủ của cô ấy, cô ấy cũng được đánh giá là người có vóc dáng đẹp nhất, đôi chân dài đó, nếu được cô ấy kẹp một cái, chậc chậc, có thể lấy mạng người ta..."
"Mau kể thân thế đi, lạc đề rồi!" Phương Bác ngắt lời nói.
Cố Minh ngại ngùng cười, đáp: "Thân thể của cô ấy, nếu không ngoài dự đoán, có lẽ là con gái của một ông lớn nào đó trong quân đội, bởi vì cô ấy có thể tung hoành trong quân đội đóng ở Giang Lăng, còn cụ thể thì thật ra tôi. cũng không rõ, nghe nói trong quân đội đóng ở Giang Lăng có một người lính tại ngũ phạm phải chút sai lầm, cũng chỉ bị tạm giam vài ngày, phê bình dạy dỗ một chút. Bên phía quân đội đóng ở Giang Lăng muốn tự mình giải quyết, tự xử lý nội bộ, không muốn giao người cho phía cảnh sát, ai nói gì cũng vô ích..."
Kết quả, lúc đó Tống Chỉ Vân chỉ là một cảnh sát viên nhỏ bé, chủ động nhận vụ án này, một mình vác một khẩu súng và một cái còng tay đến quân đội đóng ở Giang Lăng, sau đó đập cái còng tay ở chốt bảo vệ một cái, thẳng thừng nói cho bọn họ mười phút, nếu không còng người ra đây thì đừng trách cô ấy không khách sáo..."
"Sau đó các cậu đoán xem thế nào? Chỉ trong vòng năm phút, các ông lớn của quân đội đóng ở Giang Lăng đều ra ngoài hết, tự mình còng tay người phạm tội ra, nhiệt tình cười lấy lòng với Tống Chỉ Vân, kết quả Tống Chỉ Vân mặc kệ bọn họ rồi đưa người đi... sau đó, nghe nói rất nhiều người của cục cảnh sát đã bị cảnh cáo rằng không được trêu chọc Tống Chỉ Vân..."
"Tóm lại, cô ấy là một nữ thần tràn đầy tinh thần chính nghĩa, vừa có sắc đẹp vừa có vóc dáng, thân thế lại hùng hậu!"
"Lý Mân Nhi và Tổng Chỉ Vân, thân thể thần bí như vậy, tôi lại cảm thấy không đáng tin lắm, giống như tin tức giả đồn ra ngoài..."
Phương Bác đến bây giờ vẫn không thể nào chấp nhận sự thật ông Triệu bị Lý Mân Nhi đánh, lại còn trơ mặt ra cười lấy lòng.
Cố Minh nhếch miệng cười: "Thân thế của hai người đó, quả thật tôi không dám khẳng định, nhưng người thứ ba này, hoa khôi lạnh lùng Lâm Bán Thanh, tất cả những người giàu có trong thành phố Giang Lăng đều biết thân thế của cô ấy, cô ấy quả thật là con gái một của Lâm Vân - chủ nhân đời này của nhà họ Lâm!"
"Rốt cuộc nhà họ Lâm lớn mạnh cỡ nào, nói thật thì tôi cũng không rõ, tôi chỉ nhớ bố tôi từng nói với tôi, cho dù nhà họ Lâm tách ra thành một trăm phần, bản chất của mỗi một phần đều lớn mạnh hơn nhà chúng tôi!"
Dứt lời, Cố Minh lộ ra vẻ mặt cười gượng.
Cậu nhún nhún vai, nói tiếp: "Còn nhà tôi lúc đó trong công ty ở thành phố Giang Lăng, thật ra cũng coi như đã lên một đẳng cấp khác, cũng không lớn hơn công ty nhà tôi quá nhiều."
Tiêu Sách và Phương Bác nghe xong thì nhìn nhau, ai cũng tặc lưỡi.
Cổ Minh tiếp tục nói: "Trước đó tôi cũng đã nói rồi, Lâm Bán Thanh và Lý Mân Nhi không hợp nhau, trên thực tế cô ấy là người duy nhất trong cả thành phố Giang Lăng này dám oán giận Lý Mân Nhi, bố cô ấy còn không dám. Ngược lại không phải cô ấy ghê gớm hơn bố cô ấy, mà là bởi vì tính cách cô ấy là vậy, kiêu ngạo, lạnh lùng, giống như một khối băng ngàn năm, không quan trọng tình cảm, không sợ hãi điều gì, Lý Mân Nhi gọi cô ấy là tôm hùm nhỏ, chính là nói trong mắt cô ấy mãi mãi không nhìn thấy cậu, đôi tai mãi mãi không nghe thấy giọng nói của cậu, cô ấy là một người sống trong thế giới của chính mình, dường như không thuộc về thế giới này..."
Tiêu Sách nghe xong