Vệ sĩ nam nói xong, dùng ánh mắt rét lạnh mang theo sự cảnh giác cao độ và không tín nhiệm, nhìn chằm chằm vào Tiêu Sách.
Tiêu Sách nhướng mày nhìn anh ta, thấy anh ta không giống như đang nói đùa, mà là đang nghiêm túc, anh lập tức bật cười, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo vẻ châm biếm.
Vệ sĩ nam thấy vậy, sắc mặt lập tức u ám, lạnh lùng hỏi: "Anh cười cái gì?"
Tiêu Sách thản nhiên đáp: "Tôi cười anh não phẳng! Có phải anh quên rồi không, tôi không hề chủ động đến đây, mà là bà chủ của anh mời tôi đến! Nếu tôi cùng một giuộc với tên sát thủ đó, hôm đó tôi ở lại, vậy chẳng phải đã trà trộn đến bên cạnh bà chủ của anh từ lâu rồi sao? Còn cần gì phải đợi đến hôm nay?"
Vệ sĩ nam nghe xong, lạnh lùng đáp: "Nói vậy cũng không đúng! Có lẽ anh đã đoán chắc chắn tổng tài đang cần cao thủ bảo vệ, lại còn đoán được bọn tôi sẽ nghi ngờ, vì vậy mới cố ý chần chừ vài ngày! Nếu không thì anh làm sao giải thích việc anh có thể phát hiện ra tên sát thủ đó trong tình huống không được báo động trước, lại còn biết được trong túi cậu ta có thuốc nổ!"
"Đây là bà chủ của anh bảo anh hỏi, hay là nghi ngờ của một mình anh?" Tiêu Sách không trực tiếp trả lời, mà thản nhiên hỏi ngược lại.
"Tất cả sự hoài nghi của tôi đều vì an toàn của bà chủ, để không xảy ra bất kỳ sơ suất, vấn đề nào trên những khía cạnh bà chủ không nghĩ tới."
"Nói cho cùng, đây vẫn là nghi ngờ của một mình anh thôi." Tiêu Sách thản nhiên đáp.
Vệ sĩ nam lạnh lùng hừ một tiếng, không đáp lại.
Tiêu Sách thản nhiên cười nói: "Tôi có thể hiểu là anh đang cố ý nhằm vào tôi không? Anh sợ sau khi tôi đến đây, anh sẽ không được bà chủ coi trọng?"
"Hừ! Anh cũng coi trọng bản thân quá rồi!"
Tiêu Sách nhếch miệng, thản nhiên nói: "Không phải tôi quá coi trọng bản thân, mà là thấy hơi xem thường anh mà thôi! Sao anh chưa từng nghĩ đến, bà chủ các anh tại sao lại cần gấp cao thủ bảo vệ như vậy? Là vì nhân tố có thể đe dọa đến sự an toàn của cô ấy đã trở nên nhiều hơn? Không! Đó chỉ là tình hình bên ngoài mà thôi, nguyên nhân thật sự, vẫn là những vệ sĩ các anh quá vô dụng! Không thể cho cô ấy cảm giác an toàn! Nhưng bản thân anh quá vô dụng, lúc nào cũng không thể phát hiện ra nguy cơ sớm hơn, giải quyết nguy cơ, lại còn nghi ngờ năng lực của tôi? Anh nói anh không phải não phẳng thì là gì?"
Vệ sĩ nam nghe xong, vẻ mặt lập tức vô cùng khó coi, siết chặt nắm đấm, cả người giống như một con thú dữ đang muốn về người cắn xé.
Anh ta nhìn Tiêu Sách chằm chằm, lạnh lùng nói: "Anh nói cái gì? Anh nói lại lần nữa!"
"Tôi nói, anh quá vô dụng!" Tiêu Sách không thèm để ý nhìn thẳng vào vệ sĩ nam, nói từng câu từng chữ.
"Anh muốn chết!"
Vệ sĩ nam nổi điên lên, muốn xông lên dạy dỗ Tiêu Sách, nhưng ngay sau đó, vệ sĩ nữa đã đưa tay ra, nhẹ nhàng ngăn anh ta lại.
Cô ta nhìn Tiêu Sách một cái, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Hoàng Mãnh, thật ra anh ta nói cũng không sai, với năng lực của hai chúng ta, quả thật không thể bảo đảm chắc chắn an toàn cho tổng tài được, vì vậy tổng tài mới tìm anh ta đến để chia sẻ gánh nặng giúp chúng ta, nếu không có gì ngoài ý muốn, mọi người sau này đều là đồng nghiệp, đừng làm mối quan hệ trở nên gượng gạo quá, nghe anh ta nói xong đã."
"Thiên Diệp, cô tránh ra, cô không nghe thấy anh ta mỉa mai tôi sao? Tôi phải dùng nắm đấm để nói cho anh ta biết, ở đây ai mới có quyền quyết định!" Vệ sĩ tên Hoàng Mãnh nghiến răng nói.
Tiêu Sách thản nhiên nhìn anh ta, giọng điệu