Sau đó Tiêu Sách đã nhằm vào mấy cái vị trí thích hợp để tập kích, tính toán nếu như gặp phải các loại tình huống khác nhau thì phải làm thế nào phá vòng vây để cứu người.
Sự phòng ngừa chu đáo này rất cần thiết đối với Tiêu Sách, vào thời điểm quan trọng có thể cứu được mạng của Cao Cấn Băng.
Bây giờ đã lên thuyền giặc của Cao Cấn Băng thì Tiêu Sách cũng chỉ có thể
làm tốt những việc anh có thể làm, dù sao, anh cũng không hy vọng Cao Cấn Băng chết quá sớm, anh còn phải dựa vào Cao Cấn Băng để kiếm tiền đấy.
Chẳng mấy chốc, hai chiếc xe một trước một sau ra khỏi thành phố phồn hoa, đến vùng ngoại ô vắng vẻ và yên tĩnh hơn.
Tuyến đường mà Thiên Diệp lựa chọn chính là tuyến đường số hai, theo Tiêu Sách thì đây cũng là tuyến đường có vị trí thích hợp để tập kích ít nhất là tuyến đường khó tiến hành tập kích nhất.
Tiêu Sách không thể không thừa nhận, ở phương diện này Thiên Diệp cũng không phải một tay nghiệp dư.
“Không hổ danh là vệ sĩ cao cấp do công ty Hắc Thủy ở nước Hoa bồi dưỡng, vẫn có chút trình độ, nhưng không biết khi gặp tình huống cụ thể thì năng lực phản ứng thế nào. Nhưng mà dù sao cũng là một người phụ nữ, cũng không thể đòi hỏi quá cao, ít nhất cũng mạnh hơn tên Hoàng Mãnh kia, đến lúc đó không kéo lùi về phía sau là tốt rồi.”
Tiêu Sách cười tự lẩm bẩm.
Nhưng anh vừa nói xong, thì trong bộ đàm truyền đến giọng nói lạnh bằng: “Tiêu Sách, bên trên xe của anh có gắn thiết bị nghe lén đấy, làm phiền anh lần sau lúc lẩm bẩm phải chú ý một chút.”
“Hừ!”
Câu nói lạnh như băng ở trước là do Thiên Diệp nói còn câu hừ lạnh tiếp theo chính là giọng nói bất mãn của Hoàng Mãnh.
Tiêu Sách sửng sốt một chút nhưng sau đó lại không thèm để ý cười nói: “Nghe trộm người ta nói chuyện cũng không phải là một thói quen tốt.”
“Nói xấu sau lưng người khác cũng không phải là một thói quen tốt.”
Giọng nói của Thiên Diệp vẫn lạnh lùng như trước, đã thay đổi thái độ nói chuyện ổn trong lúc trước, hiển nhiên việc Tiêu Sách hoài nghi năng lực của cô ta đã khiến cho cô ta mất hứng.
Tiêu Sách nhún vai, không trả lời lại.
Tiêu Sách không ngại đắc tội với Hoàng Mãnh, nhưng lúc trước Thiên Diệp đối xử với anh không tệ, ấn tượng của Tiêu Sách với cô ta cũng rất tốt, cho nên cũng không muốn đắc tội với cô ta.
“Xin lỗi, tôi rút lại những gì đã nói trước đó.” Tiêu Sách do dự một chút, cuối cùng vẫn nói.
“Không có gì, về sau tất cả mọi người sẽ là một đội, hy vọng có thể hòa hợp với nhau, nếu không nội bộ chúng ta xảy ra vấn đề, muốn giải quyết vấn đề cũng khó.” Giọng nói của Thiên Diệp lại trở nên bình tĩnh ổn trọng.
Tiêu Sách cũng không nói thêm gì nữa, vừa lái xe vừa đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Xung quanh đã không còn quá nhiều tòa nhà, đèn đường thưa thớt không chiếu sáng được hết mặt đường, hai bên là vùng đất hoang vu tối đen, đây là nơi mà Tiêu Sách cảm thấy có khả năng bị tập kích.
Nhưng lúc này lại trời yên biển lặng, không có chuyện gì xảy ra.
Thuận lợi đi qua vùng đất hoang vu này, thì đến một cái thị trấn nhỏ, sau khi đi qua thị trấn nhỏ thì đến nơi ở của Cao Cấn Băng.
Cuối cùng, đoàn xe cũng không gặp chuyện gì ngoài ý muốn, thuận lợi đi vào nơi ở của Cao Cấn Bằng.
Đó là một tòa biệt thự phía đông có ba tầng, diện tích rất lớn, nằm ở chính giữa sườn núi, dưới núi trồng tất cả đều là cây phong đỏ, dưới núi còn có một cái hồ nhỏ, phong cảnh rất đẹp.
Mà trên toàn bộ ngọn núi tổng cộng chỉ có khoảng mười căn biệt thự, hiển nhiên có thể ở chỗ này đều là những người giàu có.
Tiêu Sách lái xe vào gara, mở cửa xuống xe, thì nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của Hoàng Mãnh, hiển nhiên Tiêu Sách nói Thiên Diệp mạnh hơn anh ta ở trên xe làm cho anh ta khó chịu đến tận bây giờ.
Tiêu Sách cũng mặc kệ anh ta, tự mình đánh giá biệt thự.