Editor: Diệp Hạ
Ánh đèn lờ mờ, bên ngoài không một tiếng động.
Tiếng kêu quỷ dị của cú muỗi vang lên, đâm thủng tầng không, như tiếng than khóc tỉ tê lọt vào màng nhĩ.
Trình Mộc Quân giương mắt, đối diện với đôi mắt đang giấu trong bóng đêm của Lâm Viễn Ngạn.
Bệnh viện, tiếng kêu của cú, gương mặt tuấn mỹ ma mị của người trước mắt, tình cảnh này, nếu là người khác thì chắc chắn sẽ cảm thấy sởn tóc gáy.
Đương nhiên, "người khác" này không bao gồm Trình Mộc Quân.
Hắn có được thông tin từ những lời Lâm Viễn Ngạn nói: "Hệ thống, y thừa nhận mình trùng sinh, có chết cũng sẽ bò đến. Quả nhiên là bị quy tắc hạn chế, y không thể nói ra chuyện mình trùng sinh. Nhanh, nhìn xem tiến độ có giảm không."
Hệ thống vẫn đang run bần bật, nghĩ xem có phải có lỗi chỗ nào rồi không, mà sao giả thiết của thế giới hiện đại này lại lẫn lộn với thế giới linh dị thần quái như vậy.
Trình Mộc Quân mở lời, đánh tan bầu không khí.
Nó thở dài nói: "Thật sự là tôi khá tò mò với cấu tạo mạch não của cậu đó, thôi, quen rồi. Tiến độ không giảm, yên tâm."
Khi nghe thấy câu nói đó, Trình Mộc Quân chợt hiểu rõ.
Xem ra Lâm Viễn Ngạn đã hoàn toàn tiếp nhận bộ mặt thật của hắn, nghĩ cũng phải, làm đối tượng hợp tác, tất nhiên là tâm cơ thích hợp hơn ngây thơ đáng yêu không não nhiều.
Trình Mộc Quân cười cười: "Tôi còn tưởng cậu chuẩn bị ôm tiểu kiều thê tiến tới tương lai tốt đẹp hạnh phúc lần nữa rồi đó."
Lâm Viễn Ngạn nhìn hắn, "Cậu đã nói, quan hệ với người thiểu năng trí tuệ là phạm pháp."
Trình Mộc Quân hơi sửng sốt, nói: "Ra là cậu sợ song sắt nhà nước nên biết quay đầu là bờ hả?"
"Tôi không có sở thích biến thái như vậy, bây giờ không có, trước kia cũng chưa từng có."
Thật ra câu này làm Trình Mộc Quân khá bất ngờ. Lần trước, sau khi xuất viện, Lâm Viễn Ngạn đã thay đổi rất nhiều, giống như bị vầng sáng thiểu năng cảm nhiễm vậy, trầm mê với thiết lập đại lão và tiểu kiều thê.
Hai người quả thật như Tiêu không rời Mạnh, phàm là nơi Lâm Viễn Ngạn xuất hiện, chắc chắn bên cạnh y sẽ có thiểu năng Nguyễn Miên làm bạn.
Sau khi y xuất viện, có mấy lần Trình Mộc Quân định liên lạc với y, nhưng lần nào cũng bị cay mắt, cuối cùng quyết định tìm lối tắt, vậy nên mới dẫn đến một loạt hành động OOC về sau.
Hắn không thể ngờ, thế mà Lâm Viễn Ngạn vẫn bảo vệ điểm mấu chốt, chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì với thiểu năng trí tuệ nhỏ.
Lâm Viễn Ngạn nhìn hắn, thấp giọng hỏi: "Cậu không tin?"
Trình Mộc Quân sờ sờ cằm, chợt bừng tỉnh. Hắn đảo mắt qua bụng dưới của Lâm Viễn Ngạn, láo liên: "Tôi hiểu rồi, có phải là tai nạn xe đã tổn thương tới cái......"
Vẫn chưa nói hết đã bị kéo qua.
"Ưm ——" Căn phòng an tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng môi răng quấn quýt.
Sau một lát.
Trình Mộc Quân nhíu mày đẩy Lâm Viễn Ngạn ra, che dấu răng trên môi lại, oán giận nói: "Đã nhiều năm vậy rồi, kỹ thuật hôn của cậu vẫn không có chút tiến bộ nào cả."
Lâm Viễn Ngạn bị đẩy dựa vào đầu giường, nở nụ cười quái gở: "Không có đối tượng luyện tập, tất nhiên là không thể tiến bộ."
Khựng lại một chút, sau đó bổ sung: "Tôi có bị thương không, hẳn là cậu rất rõ ràng."
"......"
Trình Mộc Quân bị nghẹn, không thể phản bác. Nếu Lâm Viễn Ngạn thật sự bị thương, hắn cũng sẽ không thể thoát thân bằng sắc dụ khi bị cầm tù.
Bất luận là quá khứ hay cảnh tượng bây giờ, tất cả đều có thể chứng minh lời Lâm Viễn Ngạn nói là thật.
Trình Mộc Quân sờ sờ mũi, hơi chột dạ: "Ra là lời tôi nói vẫn còn tác dụng."
Lâm Viễn Ngạn đảo mắt qua bên cạnh, nói: "Ừm,.... đó là thứ duy nhất rõ ràng trong ý thức hỗn độn của tôi."
Trình Mộc Quân đứng dậy, đi ra cửa: "Tiếp theo nên cẩn thận một chút thì tốt hơn."
Hắn xoay người, đi đến phòng Nguyễn Miên, sau khi xác định người vẫn còn hôn mê thì lại bỏ thêm thuốc vào, để phòng ngừa chuyện bất trắc.
Thế giới phi logic như thế này, Trình Mộc Quân không dám bảo đảm trên người Nguyễn Miên có vầng sáng thần kỳ nào đó giúp cậu ta tỉnh lại giữa chừng hay không.
Nếu không phải lúc trước hắn và Lâm Viễn Ngạn thử nhau cần tốn chút thời gian, hắn cũng không muốn dây dưa ở chỗ này, tốc chiến tốc thắng mới là thượng sách.
Trở lại phòng, Trình Mộc Quân vươn tay ra với Lâm Viễn Ngạn: "Thử xong, hợp tác vui vẻ."
Lâm Viễn Ngạn nâng tay nắm lại, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón giữa hắn một lát, rồi đột nhiên kéo người đến cạnh mình.
"Nói như vậy tiện hơn."
Trình Mộc Quân hơi khó hiểu, đang muốn hỏi, lại nghe Lâm Viễn Ngạn nói: "Bác sĩ tâm lý kia có vấn đề, ông ta đang cố gắng thôi miên tôi."
Trình Mộc Quân đã thấy hết những chi tiết này khi xem máy theo dõi.
Mỗi lần bác sĩ tâm lý kia xem bệnh, ông ta sẽ mang đến một ít dầu thơm, một ít âm nhạc, một ít hình ảnh.
Khi tiến hành trị liệu, ông ta sẽ kêu Nguyễn Miên mát xa phần đầu, vai và cổ cho Lâm Viễn Ngạn, lý do là để giúp đối phương thả lỏng tốt hơn.
Mà việc dẫn đường để Lâm Viễn Ngạn sắp xếp lại ký ức không cần phải làm những việc rườm rà đó. Thị giác, xúc giác, khứu giác và thính giác đều là những bộ phận mà khi thôi miên ắt không thể thiếu.
Trình Mộc Quân đã được huấn luyện, tất nhiên sẽ phát hiện hành động của tên bác sĩ này không ổn.
Cho nên khi hắn tiến vào, không đóng cửa sổ, nắm mũi Lâm Viễn Ngạn, nhiều lần dùng chuyện tai nạn xe để kích thích đối phương.
Thật ra mục đích chỉ là muốn âm thầm gạt bỏ những ám chỉ tâm lý trong đầu Lâm Viễn Ngạn, tất cả ám chỉ đó đều như một quả bom hẹn giờ.
Mặc dù bây giờ Lâm Viễn Ngạn có thể giữ tỉnh táo, nhưng nếu một ngày nào đó trong tương lai có chuyện bất ngờ xảy ra, tinh thần yếu ớt của y sẽ bị ảnh hưởng, mất khống chế ngay lập tức.
Nếu muốn hợp tác, đương nhiên Trình Mộc Quân sẽ không để một tai họa ngầm đáng sợ như vậy tồn tại trên người đồng minh của mình. Tất nhiên, quan trọng nhất vẫn là ý chí của Lâm Viễn Ngạn cũng đủ kiên định.
Trình Mộc Quân gật đầu, nói: "Tôi biết chuyện đó."
Lâm Viễn Ngạn cười lạnh một tiếng, "Cậu biết mà cứ đứng nhìn như vậy? Cậu định nếu tôi bị thôi miên thì sẽ vỗ mông đi tìm người tiếp theo ngay lập tức? Ví dụ như.... Lâm Dật Hành?"
Trình Mộc Quân thầm trợn mắt, sao y lại cứ không buông bỏ chuyện Lâm Dật Hành vậy. Lúc trước hợp tác cùng Lâm Dật Hành thật sự chỉ đơn thuần là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, không liên quan gì đến tình cảm hết.
Hắn không hành động, tất nhiên là vì phòng bị logic thần kỳ của thế giới này, ai mà biết Lâm Viễn Ngạn trùng sinh có bị uy lực của vầng sáng thiểu năng trí tuệ ảnh hưởng, bị hạ thấp chỉ số thông minh lần nữa hay không.
Nhưng đương nhiên là không thể nói mấy lời này ra.
Trình Mộc Quân cười nhẹ: "Thử chút mà thôi, dù sao tôi cũng không biết cậu có.... tình cảm gì với Nguyễn Miên."
Lâm Viễn Ngạn thản nhiên đáp: "Cậu ta là người mà mẹ tôi đưa đến. Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, bà không phải là người yêu thương kẻ yếu, thế mà lại dành sự bao dung không bình thường đó cho Nguyễn Miên, một lòng muốn đẩy Nguyễn Miên đến bên cạnh tôi."
Trình Mộc Quân rũ mắt, khẽ nhíu mày: "Đây cũng là chuyện tôi không rõ, vốn dĩ tôi cho rằng Nguyễn Miên đang giả ngu, có lẽ cậu ta là gián điệp ai đó gài vào bên cạnh cậu, sau lại phát hiện cậu ta là người ngốc thật. Việc này rất kỳ quái, cứ luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó?"
Hắn im lặng một chút, sau đó nói: "Cậu biết Thường Á không?"
Lâm Viễn Ngạn hơi sửng sốt, nói: "Hình như tôi đã từng nghe qua rồi, khi còn nhỏ, có một lần ba tôi và mẹ tôi cãi nhau, hình như đã từng nói đến..... Thường Á."
"Thường Á là mẹ của tôi." Trình Mộc Quân nói thẳng.
Việc này, Lâm Viễn Ngạn cũng không biết.
Gia đình của Trình Mộc Quân vốn đã không bình thường, hắn rất ít khi nhắc tới ba mẹ của mình, nhiều nhất chỉ là câu mẹ tôi chết bệnh từ khi tôi còn nhỏ, tôi không có ký ức gì về bà.
Tất nhiên là Lâm Viễn Ngạn sẽ không đi đào bới miệng vết thương của Trình Mộc Quân, đối phương không muốn nói, y cũng không hỏi nhiều.
Trình Mộc Quân tiếp tục: "Ngày đó, vì cậu bị thương nên cảm xúc của Lâm phu nhân bị mất khống chế, thế là tôi nhân tiện thử một chút, và bà ta cũng nhắc tới cái tên Thường Á này."
Lâm Viễn Ngạn nhìn hắn một lát, cũng không truy hỏi hắn làm cách nào để kích thích mẹ Lâm đến nỗi khiến bà mời bác sĩ tâm lý đến, cũng chính là người mà đang cố gắng thôi miên y mấy ngày nay.
Y không ngốc, đương nhiên biết mẹ mình không thoát khỏi liên quan, thậm chí là chú Hà hay nhiều người khác nữa.
"Xuất viện xong tôi sẽ đi điều tra."
Tốt lắm! Trình Mộc Quân rất hài lòng, chuyện Lâm gia vẫn chỉ có Lâm Viễn Ngạn điều tra mới tiện.
"Giờ cậu vẫn nên làm bộ bị thôi miên thành công, tiếp tục lừa gạt người khác đi." Trình Mộc Quân khựng lại, "Nhưng mà, đừng quên câu này."
Lâm Viễn Ngạn theo bản năng hỏi: "Cái gì?"
Trình Mộc Quân nghiêm trang trả lời: "Quan hệ với người thiểu năng trí tuệ là phạm pháp."
Lâm Viễn Ngạn ngưng thở, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Cậu yên tâm, đối tượng luyện tập của tôi mãi mãi chỉ có một mình cậu."
Nói xong, y xoay người đè Trình Mộc Quân ở dưới thân.
Trình Mộc Quân nhíu mày: "Cậu lại phát điên cái gì?"
Vẻ mặt Lâm Viễn Ngạn lại rất nghiêm túc, giơ tay cởi nút áo của hắn: "Nhỏ giọng thôi."
Nhưng vào lúc này, cửa bị đẩy ra, một giọng nói vang lên.
"Ông.... Lâm tiên sinh, em nghe thấy tiếng động, có phải là anh muốn uống.... Các người đang làm gì?"
Nguyễn Miên không thể tin được, che miệng sững sờ.
Nhưng mà, hai người đang dây dưa trên giường lại không hề quan tâm cậu.
Lâm Viễn Ngạn tiếp tục để lại những dấu vết ái muội trên xương quai xanh của Trình Mộc Quân, Trình Mộc Quân cũng rất phối hợp, xốc áo ngủ của Lâm Viễn Ngạn lên, cái lưng trắng tinh lộ ra.
Tập trung cực độ, không coi ai ra gì.
"Ô —— hai người, hai người làm vậy là không đúng. Sao có thể làm mấy chuyện này ở bệnh viện chứ!" Lời lẽ rất chính đáng.
Động tác của Trình Mộc Quân khựng lại, thật ra hắn chưa từng nghĩ tới góc độ này bao giờ.
Hắn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đẩy Lâm Viễn Ngạn ra, miễn cưỡng ngồi dậy, khẽ lú đầu ra, nở nụ cười khiêu khích với Nguyễn Miên, nói: "Yêu đương vụng trộm, đương nhiên phải kích thích chút, bệnh viện kích thích lắm nha."
Nói xong, hắn lại chớp chớp mắt: "Cậu chắc chắn là mình muốn đứng đó xem tiếp? Ưm, tôi cũng không ngại dạy......"
Vẫn chưa nói xong đã bị Lâm Viễn Ngạn đè xuống.
"Anh anh anh, cái tên đàn ông hư hỏng này, anh không biết xấu hổ, a a a, hu hu hu......" Thanh âm lạch bạch xa dần, nghe tiếng thì chắc là lao ra hành lang rồi.
Căn phòng lại an tĩnh một lần nữa, Trình Mộc Quân nhíu mày. Thật không ngờ, hắn hạ thuốc mê Nguyễn Miên hai lần, với liều lượng đó, dù là một người đàn ông thành niên cường tráng cũng phải ngủ đến sáng.
Mà đối phương lại đột ngột tỉnh lại, suýt nữa phá vỡ bí mật của hắn và Lâm Viễn Ngạn. Phải nói, không hổ là vai chính thụ, luôn luôn có vài chuyện không hợp với lẽ thường xảy ra trên người cậu ta.
Trình Mộc Quân vẫn quá sơ suất.
Tuy với chỉ số thông minh đó của Nguyễn Miên, cậu ta sẽ không nghĩ đến chuyện gì khác, nhưng không thể chắc rằng cậu ta sẽ không nói chuyện này ra.
Cũng may Lâm Viễn Ngạn phản ứng rất nhanh, vờ như hai người đang yêu đương vụng trộm, với chỉ số thông minh của Nguyễn Miên, thấy thế nào thì cũng chỉ nghĩ thế đó.
"Shhh ——" Xương quai xanh đau xót.
"Đừng phân tâm." Lâm Viễn Ngạn không hề có ý định dừng lại.
Trình Mộc Quân trợn trắng mắt, "Người cũng đã đi, ngưng được rồi."
"Diễn trò đương nhiên phải làm tới nơi tới chốn, không có vài dấu vết thì ngày mai không có sức thuyết phục."
Lâm Viễn Ngạn vừa nói vừa cởi nút áo cuối cùng. Nhưng đột nhiên y lại ngừng động tác lại.
Bụng Trình Mộc Quân quấn đầy băng gạc, nhìn rất ghê người.
"Vết thương của cậu là sao vậy?"
A, bị phát hiện rồi.
Trình Mộc Quân đảo mắt láo liên, lòng nghĩ phải lấp li3m mấy chuyện mình làm ở nước ngoài như thế nào, tránh cho sự tín nhiệm của Lâm Viễn Ngạn mà mình vất vả lập lên lại bị sụp đổ lần nữa.
Nhưng chưa mở miệng đã nghe Lâm Viễn Ngạn nói: "Đừng nghĩ đến chuyện gạt tôi, cậu ở nước ngoài làm gì tôi biết hết."
Ồ.
Trình Mộc Quân trừng mắt nhìn y, cảm thấy Lâm Viễn Ngạn bệnh đến ngu người rồi, cái gì cũng biết, thế mà khi đối mặt với phần tử nguy hiểm như hắn lại vẫn có thể đè dưới thân mình năm lần bảy lượt? Không sợ bị một dao tiễn lên trời à?
Hệ thống thở dài: "Cái này đại khái là: chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, tuy rằng cậu không phải mẫu đơn mà là một đóa hoa ăn thịt người, nhưng nó cũng tựa tựa như thế."
Trình Mộc Quân: "......"
Tác giả có lời muốn nói:
Những chuyện liên quan đến thôi miên đều là do tui bịa, phục vụ cho cốt truyện, không nên tưởng thiệt