Editor: Diệp Hạ
Trình Mộc Quân rũ mắt xuống, lại múc một muỗng cháo.
Hương vị rất quen thuộc, giống như cháo Kỷ Trường Hoài thường nấu cho hắn nhiều năm trước.
Hắn giương mắt, đối mắt với Tịch Minh. Lúc này, bên ngoài lộng gió, đưa mùi hương đặc trưng của rừng thông Lư Sơn Phái vào phòng.
Tất cả đều giống như quá khứ, chỉ có người trước mặt là khác đi.
Tuy Trình Mộc Quân mới nói là Kỷ Trường Hoài nhân cách phân liệt, nhưng nếu nói theo cách của thế giới này, Kỷ Trường Hoài đã gần như nhập ma.
Sau khi biết tin Trình Mộc Quân chết, Kỷ Trường Hoài bị k,ích thích tột độ, những nguyên tắc mà y từng vô cùng tin tưởng và trải nghiệm hiện tại xảy ra xung đột.
Xung đột này làm y bắt đầu tự hoài nghi bản thân, những điều bấy lâu nay mình vẫn khăng khăng có thật sự đúng hay không.
Kỷ Trường Hoài là một đại sư huynh ôn hoà chính trực, ở trong lòng y, sư môn là quan trọng nhất, làm việc gì cũng phải tuân thủ quy tắc tuyệt đối. Cũng chính vì tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc, quá mức công chính mà làm những người như Vi Diệu cảm thấy y quái dị.
Sau khi Trình Mộc Quân nhập môn, tư tâm duy nhất của y trao hết cho Trình Mộc Quân. Dù vậy, y cũng tuân thủ điểm mấu chốt, đặt ra những yêu cầu nghiêm ngặt đối với đạo thuật Trình Mộc Quân tu hành.
Khi đó, có thể nói Kỷ Trường Hoài là một người hoàn hảo. Nhưng mà, tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc lại là ngọn nguồn dẫn tới hầu hết các bi kịch.
Y nhớ kỹ lời hứa với sư phụ, đối xử tử tế với Đường Hi, tận tâm tận lực với môn phái. Y tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc, tự thấy mình có tình cảm với sư đệ là không đúng, lựa chọn xa cách đối phương.
Nhưng mà, tất cả những điều này lại làm Trình Mộc Quân nhập ma mà chết, sau đó còn thi cốt vô tồn, kiếp sau cũng không còn.
Giãy dụa trong thống khổ vô tận và thù hận đủ để làm một người bình thường nhập ma. Nhưng mà Kỷ Trường Hoài sẽ không nhập ma, cũng không thể nhập ma, đây gần như là quy tắc của thế giới.
Tình cảm, dụ.c vọng và thù hận tách ra, trở thành một Kỷ Trường Hoài khác.
Kỷ Trường Hoài này vô tư làm bậy, không còn kiêng dè, thù hận trong y chiếm thế thượng phong, khống chế thân thể y, làm rất nhiều chuyện Kỷ Trường Hoài không biết.
Nếu như cứ mặc kệ như vậy, rồi sẽ có một ngày "Kỷ Trường Hoài" cắn nuốt Kỷ Trường Hoài, mà y thì sẽ hoàn toàn thành ma.
Kỷ Trường Hoài là trụ cột của thế giới, không thể thành ma, vì thế cao tăng vô danh kia xuất hiện.
Hắn chế phục Kỷ Trường Hoài nửa người nửa ma, mang về trong miếu, dùng Phạn văn áp chế Kỷ Trường Hoài tượng trưng cho d.c vọng và thù hận.
Từ nay về sau, người tồn tại với thời gian là Tịch Minh đại sư vô dục vô cầu.
Sau khi ngầm phân tích xong, Trình Mộc Quân thở dài nói: "Tóm lại, đều tại cậu miệng quạ đen!"
Hệ thống: "......" Tội lỗi thật... Nhưng người k,ích thích Kỷ Trường Hoài tới nông nỗi này không phải Trình Mộc Quân sao? Nếu lúc trước hắn không ngủ với Kỷ Trường Hoài thì mọi chuyện sau này cũng sẽ không xảy ra.
Nhưng mà nó không dám nói, chỉ đành hỏi: "Vậy tiếp theo nên làm gì đây?"
Trình Mộc Quân: "Tôi có biết đâu. Đúng rồi, xem thanh tiến độ đi."
"Được."
Vừa nhìn thấy, hệ thống lập tức sửng sốt: "A! Thanh tiến độ mở ra rồi! Tiến độ tăng lên rồi! Tiến độ hiện tại là 0%!"
Trình Mộc Quân chán nản, nhớ hồi nào hắn còn chướng mắt tiến độ 30%, thế mà giờ lại vui sướng vì tiến độ 0% thế này.
Không mong gì nhiều, chỉ mong thế giới tiếp theo đừng hỏng tới mức này. Nếu được, Trình Mộc Quân nguyện niệm kinh Phật hắn không thích nhất mười ngày.
Hệ thống lại hỏi: "Thanh tiến độ mở rồi, tiếp theo cậu định làm gì? Có phải là bắt đầu sửa cốt truyện được rồi đúng không?"
Trình Mộc Quân cười lạnh một tiếng: "Cậu thử nói xem sửa thế nào?"
Hệ thống cẩn thận nói: "Tìm, tìm Đường Hi?"
"Cậu đoán xem, nếu "Kỷ Trường Hoài" kia nhìn thấy Đường Hi, y có moi tim cậu ta ra lần nữa không?"
Hệ thống: "Ồ, thì ra thất khiếu linh lung quả kia là do Kỷ Trường Hoài lấy ra à?"
"......"
Trình Mộc Quân cảm thấy mình vẫn đánh giá IQ của hệ thống quá cao, chẳng lẽ tới chuyện này mà cũng không đoán ra?
"Đường Hi là trụ cột của thế giới, trừ cây trụ khác là Kỷ Trường Hoài ra thì cậu cảm thấy còn ai có thể làm cậu ta chịu một vết thương trí mạng như thế được?"
Lúc trước, sau khi Trình Mộc Quân biết Đường Hi làm Kỷ Trường Hoài trọng thương, không phải là hắn không muốn gi.ết c.hết cậu ta, nhưng mà lần nào cũng vậy, chưa kịp làm gì thì đã xảy ra chuyện, làm gián đoạn kế hoạch.
"Tóm lại, tôi không dám bảo đảm khi Kỷ Trường Hoài nhìn thấy Đường Hi có đâm chết cậu ta hay không, vẫn nên tìm hiểu tình hình của Tịch Minh trước thì tốt hơn. Hơn nữa..." Trình Mộc Quân tạm dừng một chút: "Trong lòng tôi cũng không muốn để bọn họ gặp lại lần nữa."
"Hả? Sao vậy?"
"Ghen ghét." Trình Mộc Quân chỉ bỏ lại một câu đó, rồi lập tức bưng chén lên bắt đầu ăn cháo, chặn hệ thống lại.
Ăn xong, hắn buông chén, cong mắt hỏi: "Đại sư, tiếp theo ngươi có tính toán gì không?"
Tịch Minh hơi sửng sốt, giống như không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Ta không có nơi nào muốn đi nên mới hỏi ngươi."
Trình Mộc Quân đứng dậy, nhăn mặt "shh" một tiếng. Tịch Minh vội đứng lên đỡ hắn, lại bị đẩy tay ra.
Phòng ở của Lư Sơn Phái bố trí rất đơn giản, không có trường kỷ gần cửa sổ để ngắm cảnh như tòa nhà trong rừng hoa đào của Trình Mộc Quân.
Hắn chỉ đành ra sân ngoài, định tìm một chỗ sạch sẽ để nằm nghỉ ngơi.
Vừa ra khỏi cửa, lại thấy phía dưới tàng cây có đặt một cái ghế dài làm bằng trúc, màu sắc vẫn còn tươi, vừa nhìn là biết mới làm xong.
Trình Mộc Quân quay đầu lại, nhìn Tịch Minh một cái: "Đa tạ."
Tịch Minh gật đầu, nói: "Không có gì."
Trạng thái ở chung của hai người có vài phần tương tự với nhiều năm trước.
Trình Mộc Quân nằm trên ghế, híp mắt hóng gió, lại lấy mũi chân gõ gõ Tịch Minh đang đả tọa ở bên cạnh, hỏi: "Này, chuyện ta hỏi lúc nãy ngươi vẫn chưa trả lời đó?"
Tịch Minh mở mắt, hiếm khi lộ ra chút mờ mịt: "Không biết."
Y khựng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Vài thập niên trước, mục đích duy nhất của ta là xây tháp Phật, bây giờ......"
Trình Mộc Quân nói tiếp: "Bây giờ ta đã thành bộ dáng nửa sống nửa chết này, tháp Phật cũng không còn ý nghĩa gì, xem như an toàn lui thân, đúng không?"
Tịch Minh hơi sửng sốt: "Sao ngươi biết?"
"Lần trước ta đi tìm Hoàng tiểu thư, nàng nói cho biết ta biết đó, đại - sư - huynh." Trình Mộc Quân cười cong đôi mắt: "Nàng nói, chắc chắn là giữa Tịch Minh đại sư và người tên Trình Mộc Quân có một chuyện tình cảm động đất trời."
Biểu cảm trên mặt Tịch Minh cứng lại, ngón tay hơi động, giống như muốn lần Phật châu, nhưng không biết tại sao lại ngừng lại.
Cuối cùng, y chỉ cười nhẹ.
"Nếu ngươi đồng ý thì ở lại Lư Sơn Phái một thời gian đi? Có một số việc, có lẽ ở Lư Sơn Phái có thể nhận được đáp án."
Trình Mộc Quân thấy trong mắt y có chút ngập ngừng, tò mò hỏi: "Sao ta lại không muốn ở lại?"
Tịch Minh nói: "Ta cho rằng ngươi không muốn nhìn thấy những người đó."
Trình Mộc Quân nhướng mày, cười nói: "Ta cảm thấy bọn họ không muốn nhìn thấy ta thì có, bây giờ ta giống mấy chục năm trước y như đúc, bọn họ lại đang từ từ già đi, việc vui như vậy sao không ở lại xem cho được."
Hắn xoa cằm, tiếp tục nói: "Lúc trước không có ký ức mà ta vẫn một lòng nghĩ đến Lư Sơn Phái, có lẽ cũng vì nguyên nhân này."
"Ngươi đã không ngại, vậy thì quyết định như thế nhé?"
Trình Mộc Quân lại liếc y một cái: "Còn ngươi? Ngươi có thể? Không ngại? Ta nhớ lúc lên núi ngươi còn đội mũ có rèm che khuất mặt, còn nói gì mà không muốn nhìn thấy cố nhân."
"Cái đó chỉ là lấy cớ, ta đã buông bỏ chuyện ở nơi này từ lâu, lúc đó chỉ là lo ngươi nhìn thấy mặt ta ở nơi quen thuộc sẽ nhớ ra chuyện cũ. Suy cho cùng, nếu muốn chuyển thế thì không nên nhớ lại quá nhiều chuyện."
Hắn vẫy tay, ý bảo Tịch Minh lại đây. Tăng lữ bạch y không hiểu gì nhưng cũng nghe lời, tiến tới khom lưng xuống.
Trình Mộc Quân lập tức nắm lấy vạt áo Tịch Minh, ghé sát vào tai đối phương nói: "Như thế nào? Ngươi thật sự bỏ được, thật sự đưa ta đi luân hồi được? Đêm qua hình như ngươi không có ý này, rõ ràng thích ta muốn chết, nếu ta đi luân hồi thì ngươi phải làm sao đây?"
Giọng điệu lưu manh, từng hơi thở đều phả vào tai y.
Vành tai trắng nõn dần trở nên hồng nhạt, Tịch Minh giơ tay nhẹ nhàng kéo tay Trình Mộc Quân ra, trước khi đi vẫn trấn an hôn lên tóc mai hắn một cái.
"Hôm nay ngươi không được khoẻ, nghỉ ngơi cho tốt."
Ngay sau đó, y lập tức đứng dậy, nói: "Ta đi nhờ Thường Thanh chút việc."
Trình Mộc Quân ở phía sau hắn bật cười: "Đại sư, dáng vẻ nghiêm trang này của ngươi chỉ làm ta muốn lộ.t sạch ngươi cột vào giường hơn thôi."
Đáp lại hắn là tiếng bước chân hỗn độn.
***
Tối hôm đó.
Trình Mộc Quân hối hận rồi.
Hắn hối hận sao ban ngày lại đùa giỡn Tịch Minh đại sư quá trớn như thế, nếu hắn biết nhân cách kia của Tịch Minh bá đạo như thế thì hắn tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện đó.
Trình Mộc Quân cho rằng nhân cách khác của Tịch Minh sẽ có liên quan với ý thức bản thể đang ngủ say. Vốn dĩ là khi ý thức bản thể bị trọng thương ngủ say, một nhân cách khác sẽ nhân cơ hội xuất hiện.
Chữa khỏi thương tích rồi thì sẽ không như thế nữa.
Trình Mộc Quân chưa từng nghĩ là sự thay đổi nhân cách của Tịch Minh giới hạn bởi thời gian. Khi mặt trời lặn, màn đêm buông xuống, sẽ là lúc thay đổi.
Hắn tránh đi, trừng mắt nhìn "Tịch Minh", hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Tịch Minh thong thả thắt nút, sau đó mới nói: "Ban ngày ngươi nói muốn l.ột sạch bần tăng, cột vào giường, muốn làm gì thì làm."
"......" Trình Mộc Quân cúi đầu, nhìn đôi tay bị trói chặt của mình: "Cho nên giờ ngươi trói ta lại?"
Tịch Minh xác nhận dây lụa đã chắc chắn, mỉm cười, "Ừm, ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng chờ đến giờ Tý cũng không thấy ngươi hành động, chỉ nghĩ là ngươi xấu hổ, vì thế mới tự mình động thủ, không được sao?"
Trình Mộc Quân trợn trắng mắt, nói: "Không được, ưm..."
Tịch Minh lại không cho hắn cơ hội nói chuyện, cúi đầu hôn xuống. Những đêm tiếp theo đều là những đêm truỵ lạc.
Mặc dù Trình Mộc Quân là diễm quỷ, mặc dù song tu hàng đêm làm tu vi hắn tiến bộ vượt bậc, mặc dù cả tinh thần và thân thể đều hưởng thụ không thôi, nhưng hắn vẫn không chịu nổi.
Đối mặt với Tịch Minh bản yêu tăng nghiện tìn.h dục, Trình Mộc Quân tình nguyện đầu hàng.
Đối phương hình thành bởi dụ.c vọng đen tối, hoàn toàn không có điểm dừng, chơi rất phóng túnh, mặc dù ban đầu Trình Mộc Quân có từ chối, nhưng sau đó cũng sẽ vô thức rơi vào bẫy rập của đối phương.
Sau khi mắc mưu nhiều lần, thân là diễm quỷ - Trình Mộc Quân bỏ chạy.
Hắn nói mình muốn tắm nước nóng, kêu Tịch Minh chưa thay đổi nhân cách đi nấu nước, sau đó để lại một tờ giấy, nói mình đi thư giãn ở gần đó, rồi tranh thủ chạy xuống núi trước khi mặt trời lặn.
Tất nhiên Trình Mộc Quân không chạy xa được, huyết khế hai người vẫn còn, khoảng cách xa quá không biết có bị gì không.
Hắn dùng phù ẩn nấp, tìm một nơi phong cảnh không tồi để ngẩn ngơ.
Nói cũng khéo, nơi này đúng là nơi đêm đó Trình Mộc Quân ăn thất khiếu linh lung quả, cách đó không xa là một con sông, nước sông trong vắt, lóng lánh dưới ánh trăng.
Hắn ngồi trên tảng đá ở bờ sông, cởi giày ra ngâm chân nghịch nước.
Ánh trăng dịu dàng, nước sông mát lạnh, Trình Mộc Quân híp mắt, mơ màng sắp ngủ.
Sau đó, hắn cảm thấy phía sau có người đang tới gần, quay đầu lại, nhìn thấy tăng nhân bạch y lẳng lặng đứng dưới ánh trăng.
Không thể không nói, trong tình huống này, Tịch Minh mặc bạch y, chỉ đeo một chuỗi hạt, nhìn có vẻ khá vô hại.
Chỉ là Trình Mộc Quân rất rõ ràng, Tịch Minh buổi tối chính là cầm thú.
Hắn cười lạnh một tiếng, nói: "Hôm nay ta không làm gì hết, ngươi đừng có lấy cớ."
Tịch Minh lại khó hiểu, nói: "Làm sao vậy? Lúc nãy ta đi múc nước về, không thấy ngươi trong phòng nên ra ngoài tìm ngươi."
"Ta có để giấy lại rồi."
"Giấy?" Tịch Minh khẽ lắc đầu: "Ta không nhìn thấy."
Sau vài ngày tổng kết kinh nghiệm, Trình Mộc Quân đã có thể phân biệt được hai nhân cách của Tịch Minh. Người trước mặt rõ ràng là Tịch Minh ban ngày, xem ra yêu tăng kia cuối cùng cũng thấy mệt, không ra làm loạn nữa rồi.
Hắn yên tâm, quyết định đứng dậy trở về ngủ một giấc.
Không ngờ lại bị trượt chân, cơ thể ngã xuống nước.
Trong nháy mắt, nước sông bao trùm miệng mũi hắn, nhưng Trình Mộc Quân vốn là xác sống, không hô hấp nên cũng không bị ảnh hưởng gì. Hắn mở mắt, định ngoi lên lại thấy dưới đáy sông lóe lên một tia sáng đỏ.
Sau đó, hắn nghe thấy một tiếng ùm, có người nhảy xuống sông, bơi về phía hắn.
Vạt áo màu trắng nở rộ trong nước, tựa như một bông hoa súng.
Tịch Minh vươn tay hướng về phía Trình Mộc Quân.
Hắn đặt tay mình lên, hai người trồi lên mặt nước.
"Ưm."
Trình Mộc Quân chưa kịp nói gì, người đang ôm hắn đã cúi đầu hôn xuống.
Mắt hắn mở to, không hiểu chuyện gì, đây rõ ràng là Tịch Minh ban ngày, sao có thể?
Nhưng những chuyện tiếp theo đó làm hắn không rảnh nghĩ nhiều, chỉ nghe thấy tiếng nước bên tai càng lúc càng kịch liệt.
Trăng sáng sao thưa, gió phất qua ngọn cây, tiếng côn trùng kêu vang nổi lên bốn phía.
Trong dòng sông, bóng người quấn quít.