Editor: Diệp Hạ
Ở nơi nào đó trong rừng cây.
Sau khi rời khỏi lãnh địa Yêu tộc, cuối cùng Trình Mộc Quân và Kỷ Trường Hoài cũng có thời gian th.ở dốc.
Lần hành động này thật ra có chút mạo hiểm, Đường Hi chỉ dẫn theo một lang yêu và một đám tiểu yêu là cũng có nguyên nhân.
Mấy năm nay, Đường Hi hưởng trọn sự bảo vệ của Hồ tộc, mà cầm quyền Hồ tộc là những người anh của Hồ Lục Nương.
Bọn họ cho rằng Hồ Lục Nương đã chết, vì thế vô cùng yêu thương huyết mạch duy nhất mà muội muội để lại, đây cũng là nguyên nhân Đường Hi có thể hô mưa gọi gió ở Yêu tộc.
Cậu ta vốn không chịu được khổ sở, ở Yêu tộc cũng vậy, đã nhiều năm trôi qua, nhưng trừ thiên phú mị thuật ra thì cái gì cũng không biết làm.
Lúc còn ở Lư Sơn Phái, Trình Mộc Quân tìm Hồ Lục Nương muốn một dúm lông đuôi của nàng và cách liên lạc với Hồ tộc. Khi tiến vào lãnh địa Yêu tộc lập tức âm thầm thông báo cho người của Hồ tộc.
Vì thế, các vị đại yêu của Hồ tộc mới không xuất hiện. Đường Hi tự tin như thế tất nhiên là bởi vì thiên phú mị thuật của Hồ tộc, cậu ta dựa vào mị thuật xuôi gió xuôi nước nhiều năm, chưa bao giờ thất bại.
Đường Hi cho rằng, dù Kỷ Trường Hoài có hận mình, nhưng cậu vẫn có thể mê hoặc y khi tâm thần y dao động, lại không ngờ Trình Mộc Quân sẽ tới.
Dù là Trình Mộc Quân hay Kỷ Trường Hoài, không ai bị mị thuật của cậu mê hoặc, thế là cậu thất bại thảm hại.
Trình Mộc Quân ngồi dưới gốc cây, canh gác Đường Hi bị bó kín mít.
Kỷ Trường Hoài ở trong xe ngựa, hồi lâu sau mới xuất hiện.
Khi xuống xe, y đã không phải là Kỷ Trường Hoài mặc đạo bào nữa, mà là tăng lữ mặc bạch y.
Trình Mộc Quân thấy thế, mắt trợn trắng, phỉ nhổ trong đầu: "Ghen tuông kinh thật, vừa xong việc là lập tức cướp quyền khống chế về, thế mà còn không chịu dung hợp, đúng là đam mê kỳ quái."
Hệ thống: "Ồ, nhưng tôi thấy cậu thích lắm mà."
Nhưng ngay lúc này, một giọng nói truyền đến từ phía sau Trình Mộc Quân.
"Sao lại như vậy, sao đại sư huynh lại xuất gia?"
Trình Mộc Quân quay đầu lại, thấy Đường Hi đã tỉnh, vẻ mặt khiếp sợ.
Tịch Minh không để ý đến cậu ta, đi đến bên cạnh Trình Mộc Quân, ngồi xuống, bắt đầu lần Phật châu, nhắm mắt niệm kinh.
Trình Mộc Quân lại thấy khá thú vị, hỏi: "Tại sao không thể xuất gia?"
Đối với tâm lý của Đường Hi, hắn vẫn thấy rất có hứng thú. Bị bọn họ bắt đi, nhưng Đường Hi lại không tức giận chút nào. Hơn nữa, đối mặt với cái chết của lang yêu kia, Đường Hi cũng không thương tâm, hoàn toàn không có cảm giác đau khổ gì.
Thật là một sinh vật thần kỳ.
Đường Hi trừng Trình Mộc Quân, nói: "Không nói cho ngươi biết!"
Trình Mộc Quân nhướng mày cười: "Thật ra ta cũng hiểu ý của ngươi, có phải ngươi cảm thấy mình câu dẫn Kỷ Trường Hoài thất bại không phải là do mị lực không đủ, mà là y vốn có tuệ căn là người xuất gia? Định lực quá cường?"
Đường Hi cắn răng, mặt đỏ lên: "Ngươi, ngươi không biết xấu hổ."
Trình Mộc Quân im lặng một lát, nói với hệ thống: "Hệ thống, Đường Hi này hay thật, rõ ràng bản thân dựa vào thiên phú mị thuật của Hồ yêu mê hoặc người bên cạnh để đạt được lợi ích, thế mà lại còn mắng ta không biết xấu hổ."
Hệ thống: "... Tiêu chuẩn kép sao? Thật ra, nói cậu biết cái này, kịch bản gốc của quyển tiểu thuyết này còn có một thuộc tính, gọi là vạn nhân mê đoàn sủng."
"Vạn nhân mê đoàn sủng? Lại là cái thứ gì?" Trình Mộc Quân nghe không rõ.
"Chính là tất cả mọi người sẽ yêu thương vai chính vô điều kiện, mà vai chính sẽ đi thích người không để ý đến hắn, vì người này trằn trọc suốt đêm."
Trình Mộc Quân: ".... Vô lý tới vậy à?"
Đã trải qua một thế giới, Trình Mộc Quân cũng xem như biết chuyện gì sẽ xảy ra với những vướng mắc lộn xộn không được đề cập trong kịch bản.
Khi tạo dựng thiết lập, chỉ cần vung bút lên, nói vai chính là vạn nhân mê đoàn sủng, vậy thì hắn chính là vạn nhân mê. Mà những thế giới vô hạn Thần giới tạo ra vô cùng gần với thế giới chân thật, tất nhiên là cần logic.
Dưới sự tự động bổ khuyết của "Thiên Đạo", Đường Hi được cho một cái huyết thống hồ yêu, vì vậy mới dẫn đến một đống khúc mắc của Hồ Lục Nương và Đường Phong.
Trong quá trình Đường Hi trưởng thành, dù gặp bất cứ chuyện gì cũng hoá dễ dàng, cậu ta cũng không suy nghĩ mình có đáng có được nó hay không, chỉ để ý mình có được nó hay không.
Nếu cuộc sống của cậu ta luôn thuận buồm xuôi gió, cậu ta cũng sẽ không tạo ra bất cứ rắc rối nào. Đáng tiếc, Kỷ Trường Hoài lại không thích cậu ta.
Nếu như Kỷ Trường Hoài đối xử với tất cả mọi người đều giống nhau, Đường Hi có thể sẽ không méo mó đến như vậy. Đáng tiếc, Kỷ Trường Hoài lại có chút không bình thường với Trình Mộc Quân.
Những người khác không nhìn ra, lúc trước Trình Mộc Quân không nhìn ra, thậm chí ngay cả bản thân Kỷ Trường Hoài cũng không phát hiện, nhưng với một người có một nửa huyết thống Hồ yêu, lại rất mẫn cảm với cảm xúc của người khác, Đường Hi nhìn ra.
Trình Mộc Quân thở dài: "Cho nên, khi bản thân không xứng được mọi người thích, thì có cái vạn nhân mê đoàn sủng này cũng không phải là một chuyện tốt."
Hệ thống: "Tôi cảm thấy mình nên ghi chú lại, đưa cho Tổ Kế Hoạch xem, khi thiết lập kịch bản vẫn nên nghiên cứu thêm tính hợp lý nữa."
Trình Mộc Quân nói: "Thân mến, có phải cậu đã nhận ra tuyến thế giới hỏng căn bản không phải là vấn đề của tôi, mà là do căn nguyên giả thiết vốn đã có vấn đề rồi đúng không."
Hệ thống: "..."
Không để ý hệ thống tự bế nữa, Trình Mộc Quân cong môi, nở nụ cười với Đường Hi đang nổi giận.
Hắn nhìn về phía Tịch Minh ở bên cạnh: "Xú hòa thượng, mở mắt nhìn ta."
Ngả ngớn lại không đứng đắn, làm Đường Hi càng thêm tức giận, mở to mắt trừng hắn.
Tịch Minh lại ngoan ngoãn nhìn qua. Trình Mộc Quân cười đắc ý, kéo vạt áo y qua, hôn một cái lên môi y.
"Ngươi, ngươi, ngươi." Đường Hi bàng hoàng.
Chuyện làm cậu còn chấn động hơn lại xảy ra, Tịch Minh đại sư nhìn có vẻ vô dục vnô cầu thế mà lại ôm eo Trình Mộc Quân hôn trả lại.
Đường Hi ngây người, thậm chí bắt đầu hoài nghi bản thân.
Nhưng vào lúc này, Trình Mộc Quân ngừng động tác, xoay mặt nhìn qua, đối mắt với Đường Hi. Tiếp sau đó, Đường Hi mất đi ý thức.
"Được rồi, ngừng lại trước đã." Trình Mộc Quân nhẹ nhàng đẩy Tịch Minh ra: "Có một số việc nên làm rõ đến cùng thì tốt hơn."
Kế tiếp, Trình Mộc Quân hỏi một câu, Đường Hi đáp một câu, tất tần tật những chuyện bắt đầu từ khi cậu ta khôi phục ý thức. Mới đầu, Đường Hi thật sự không biết thân thế của mình, thậm chí không biết mình đã ăn những thôn dân kia.
Sau khi tỉnh lại, cậu ta bị thú tính của Yêu tộc khống chế, theo bản năng ăn những người trong thôn để bổ sung năng lượng, hóa thành hình người.
Tiếp sau đó, cậu ta cũng bị bản năng chi phối, dùng thiên phú của huyết mạch mê hoặc những sư huynh sư tỷ trong môn. Cho đến khi cậu ta lớn lên, nhờ vào di vật của chưởng môn mà biết được thân thế của mình, từ đó mới bắt đầu có ý thức tu hành mị thuật, mê hoặc người khác.
Nghe xong mọi chuyện, Tịch Minh nhắm mắt, niệm kinh phật.
Trình Mộc Quân biết, y đang cố gắng áp chế sát ý trong lòng. Hắn duỗi tay nắm lấy tay Tịch Minh, nói: "Ta để ngươi biết những chuyện này là vì muốn ngươi đừng tự trách bản thân nữa, hết thảy nhân quả vốn là do phụ tử bọn họ dựng lên, mặc dù ngươi suýt nữa nhập ma, mổ tim Đường Hi, thì đó cũng là do cậu ta tự tìm."
"Nhân quả này hoàn toàn là do phụ tử bọn họ, ngươi mổ tim cậu ta cũng chỉ vì chặt đứt nhân quả mà thôi."
Tịch Minh nhập ma là vì dục vọ.ng, phẫn nộ và thù hận. Nếu không cởi bỏ khúc mắc này, sớm hay muộn cũng có ngày y hoàn toàn bị ma hóa.
Trình Mộc Quân không thể mặc kệ khả năng này tồn tại, dù là xuất phát từ tư tâm hay là vì tiến độ sửa chữa, hắn đều không cho phép Tịch Minh chết dưới thiên lôi.
Tịch Minh nhìn chằm chằm hắn một lát, nhướng mi cười: "Giữa ta và ngươi không còn lời cảm ơn nào nữa rồi*."
(*) Câu này kiểu như ơn quá lớn rồi, lời cảm ơn cũng trở nên phù phiếm nên không nói nữa. Mà mình không biết để là gì hiuhiu
Khi lên đường một lần nữa, Tịch Minh đã hoàn toàn không để ý đến Đường Hi. Y nói để Trình Mộc Quân xử lý là được, đối với người này, ngay cả hận cũng đã không còn.
Sau khi Đường Hi tỉnh táo lại, như chịu phải đả kích, toàn bộ hành trình không nói thêm câu nào.
***
Nhiều ngày sau, đoàn người về tới Lư Sơn Phái.
Ngay khi bước vào Lư Sơn Phái, tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.
"Tiến độ sửa chữa đã đạt tới 70%, thật đáng mừng."
Trình Mộc Quân cũng không thấy bất ngờ lắm, "Xem ra, kế tiếp chỉ cần quy ẩn ở Lư Sơn Phái là xong xuôi mọi chuyện."
Hiếm khi hệ thống lại lặng người, lát sau nó nói: "Vậy cậu định đi với Kỷ Trường Hoài cho đến cuối sinh mệnh sao? Kết cục của kịch bản này là Đường Hi và Kỷ Trường Hoài ẩn cư, sau đó ra đi cùng một ngày."
"Có gì không thể, dù là Tịch Minh hay là Kỷ Trường Hoài thì tôi đều rất thích mà." Ngữ điệu nhẹ nhàng, cũng không có cảm giác nặng nề khi sắp phải dừng chân ở thế giới này mấy trăm năm.
Khi Đường Hi nhìn thấy Hồ Lục Nương, tinh thần đã gần bờ vực sụp đổ, rúc trong góc run bần bật, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Cậu khóc lóc kêu: "Nương, ta sai rồi, ta sai rồi, người tha thứ cho ta được không, ta là huyết mạch duy nhất của người..."
Hồ Lục Nương lạnh nhạt nói: "Huyết mạch trộn lẫn với rác rưởi cũng chỉ làm ô uế đôi mắt ta."
Dứt lời, nàng vung tay lên, Đường Hi lập tức bay đến.
Hồ Lục Nương dứt khoát cắm tay vào tâm mạch Đường Hi, huyết mạch thuộc về Hồ tộc bị nàng cướp lấy từng chút một.
Da mặt Đường Hi dần dần trở nên khô héo, rõ ràng vẫn là gương mặt xinh đẹp kia, nhưng đã không còn bắt mắt như trước, khi rơi xuống đất, cậu ta như trở nên giống một vật chết dính đầy bụi đất.
Ảm đạm vô cùng.
Hồ Lục Nương nhắm mắt lại, hóa thành lục vĩ hồ thật lớn, bộ lông màu đỏ trên người như muốn bốc cháy. Nàng bật nhảy thật mạnh, tầng tầng xích sắt theo đó vỡ vụn.
Một vầng hồng quang hiện lên, Hồ Lục Nương lại hóa thành nữ tử xinh đẹp.
Nàng hành lễ với Trình Mộc Quân và Tịch Minh, nói: "Đa tạ hai vị, ân tình này Hồ tộc nhớ kỹ. Đúng rồi, thù lao đã nói..."
Hồ Lục Nương mở đôi môi đỏ, một nửa trái cây màu trắng lập tức tuyết xuất hiện trong không trung.
Nàng đưa trái cây cho Trình Mộc Quân, nói: "Nửa quả trường sinh, nó có thể giúp ngươi trở thành... một con người chân chính."
Trình Mộc Quân gật đầu nói: "Đa tạ."
Hồ Lục Nương đảo mắt qua lại giữa Trình Mộc Quân và Tịch Minh, rồi bỗng nhiên nở nụ cười giảo hoạt. Nàng đảo tròng mắt, đi đến bên cạnh Đường Hi, đè cơ thể đang run bần bật của cậu ta lại.
Hồng quang chảy quanh thân Đường Hi, cuối cùng hội tụ thành nửa quả trường sinh màu trắng.
Hồ Lục Nương mạnh mẽ lấy nửa quả trường sinh đã tan chảy trong cơ thể Đường Hi ra, theo tốc độ thành hình của quả trường sinh, Đường Hi nhanh chóng già đi, làn da khô quắt nhăn nheo như vỏ cây đã phơi nắng nhiều năm.
"A, a, a... Đừng mà, đừng mà." Đường Hi trừng mắt nhìn bàn tay của mình, bắt đầu nói năng lộn xộn. Không có dung mạo, không có huyết mạch Hồ yêu, cậu còn đạt được sủng ái của người khác thế nào đây.
Hồ Lục Nương lại không hề để ý tới cậu ta, xoay người đi đến trước mặt Trình Mộc Quân, đưa nửa quả trường sinh qua: "Một quả trường sinh hoàn hảo có thể trường sinh bất lão. Thứ mà bao nhiêu nhân loại theo đuổi, cũng chỉ có như vậy."
Nói xong, nàng lập tức xoay người rời đi, không cho Đường Hi thêm một ánh mắt.
Trình Mộc Quân cúi đầu nhìn quả trường sinh, hỏi Tịch Minh: "Ta nên làm gì bây giờ?"
Tịch Minh lại dịu dàng nhìn hắn, nói: "Làm điều ngươi muốn là được."
Trình Mộc Quân nở nụ cười: "Ngươi không muốn trường sinh?"
Tịch Minh khẽ lắc đầu: "Điều ta cầu đã có được, con người không nên quá tham lam."
"Cũng đúng." Trình Mộc Quân mỉm cười đi đến trước mặt Đường Hi.
Hắn nắm cằm Đường Hi, nhét nửa quả trường sinh kia trở về: "Thế nào, ta đối xử với sư đệ đồng môn không tệ đúng không, nửa quả trường sinh, đủ để cho ngươi sống thêm mấy trăm năm, dù không có huyết mạch Yêu tộc đi chăng nữa."
Đường Hi chớp mắt, nước mắt lưng tròng, nhưng khi nâng tay lên, nhìn thấy làn da vẫn khô héo như cũ, cậu lập tức trợn mắt té xỉu trên mặt đất.
Đúng vậy, nửa quả trường sinh có thể kéo dài tuổi thọ, lại không cách nào khôi phục thanh xuân.
Trước khi hiệu lực của quả trường sinh biến mất, Đường Hi sẽ không chết, cậu ta sẽ chỉ sống trong trạng thái từ từ già đi, sống qua mấy trăm năm.
Đối với người có tính cách như Đường Hi, có lẽ đây chính là hình phạt nghiêm khắc nhất.
Tịch Mịch nhìn hết thảy diễn ra, bước lên phía trước, nhẹ nhàng nắm lấy tay Trình Mộc Quân.
Một cái nắm tay này, đi qua mấy trăm năm.
Trình Mộc Quân nhốt Đường Hi ở Lư Sơn Phái, trong huyệt độ.ng đã giam Hồ Lục Nương hàng trăm năm. Mà hắn và Tịch Minh thì bắt đầu đi du lịch tứ phương.
Huyết khế giữa hai người vẫn chưa giải trừ, ngược lại thêm vài nét bút, thành quan hệ đồng sinh cộng tử.
Vào những ngày cuối cùng, bọn họ về lại Lư Sơn Phái.
Thường Thanh đã qua đời, toàn bộ Lư Sơn Phái thay bằng những gương mặt xa lạ. Chỉ có Đường Hi điên loạn du đãng khắp núi là gương mặt quen thuộc cuối cùng.
Khi nhìn thấy Trình Mộc Quân và Tịch Minh, Đường Hi nở nụ cười điên cuồng, sau đó bất ngờ chết đi.
Trình Mộc Quân biết, thời gian đã đến.
Ngày Tịch Minh viên tịch, ánh mắt y trở nên trong veo, giống như đã biết được gì đó. Y siết chặt lấy tay Trình Mộc Quân, nói: "Cảm ơn ngươi đã đi cùng ta qua cả đời này."
Khi nhắm mắt lại, Trình Mộc Quân nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống.
"Sửa chữa đã hoàn thành, truyền tống trong 3, 2, 1——"
_____