Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Editor: Diệp Hạ

Thư viện trường trung học không có nhiều người tự học như thư viện trường đại học, vì sự an toàn của học sinh, thư viện chỉ mở cửa đến 6 giờ chiều.

Lúc này lại đèn đuốc sáng trưng, mở cửa để các học sinh luyện tập cho cuộc thi.

Bên ngoài khu vực tự học có giáo viên trực, thỉnh thoảng sẽ có học sinh đến hỏi một vài vấn đề. Trên vách trường ngăn cách các phòng tự học nhỏ với khu bên ngoài có khung cửa sổ, trong phòng đều là những học sinh đang ngồi giải đề.

Họ được phân chia dựa trên môn thi và lớp, ví dụ như Trình Mộc Quân và Lục Thượng được phân đến một phòng tự học nhỏ dành cho bốn người.

Đóng cửa lại sẽ thành một không gian nhỏ độc lập.

Đương nhiên, vì phòng ngừa học sinh làm việc riêng ở phòng tự học, cửa sổ sẽ có một phần được làm bằng thủy tinh, giáo viên tuần tra có thể chú ý tình huống trong phòng tự học mọi lúc.

Mặc dù như vậy, Lục Thượng đã cảm thấy đây là may mắn trời cho, thậm chí còn tự lập một cái đẳng thức ở trong lòng.

Thành tích học tập càng tốt = Cách Trình Mộc Quân càng gần.

Trước đây y không cảm thấy học tập là chuyện quan trọng, dự định tương lai của y cũng chỉ là vào một trường đại học có thể cung cấp học bổng cho mình, đến khi ra trường thì tìm một công việc với mức lương tốt mà thôi.

Đối với học tập, y không có đam mê quá lớn, cảm thấy mình có thể dành thời gian cho những chuyện khác.

Hiện tại, Lục Thượng không còn thấy như vậy nữa, mấy ngày nay cùng giải đề với Trình Mộc Quân, y càng ý thức được sự chênh lệch giữa hai người.

Sự chênh lệch này không phải là thứ mà đậu một trường đại học, tìm một công việc với thu nhập khá có thể bù đắp.

Cách Trình Mộc Quân càng gần, Lục Thượng càng trở nên thận trọng.

Thậm chí y còn cảm thấy mình của hiện tại vẫn chưa đủ ưu tú, mà bản thân chưa đủ ưu tú có ý đồ đi đến gần Trình Mộc Quân cũng là một loại khinh nhờn.

"Làm bài."

Trình Mộc Quân lạnh giọng nhắc nhở, mặc dù hắn không ngẩng đầu, nhưng cũng có thể cảm giác được Lục Thượng đang mất tập trung.

Một khi Lục Thượng mất tập trung, hắn sẽ rất dễ bị ảnh hưởng.

Không thể không thừa nhận, đối với bệnh của Trình Mộc Quân, Lục Thượng cứ như bạc hà mèo hình người, lúc nào cũng dụ dỗ hắn tới hít.

Cũng may Trình Mộc Quân là người, vẫn giữ được vài phần lý trí.

Dưới bầu không khí nghiêm túc, hắn vẫn có thể chuyên tâm làm bài, không cần cố đè nén suy nghĩ muốn đến gần đối phương, thậm chí là dán vào nhau.

Mấy ngày nay có thể thuận lợi cũng phải cảm ơn Tô Kiểu.

Bây giờ Tô Kiểu đang ngồi ở bên ngoài, quay đầu lại là có thể nhìn thấy, khiến Trình Mộc Quân luôn bị nhắc nhở mọi lúc, rằng hắn đang sửa thanh tiến độ, tuyệt đối không thể OOC.

Một khi OOC, tiến độ 30% sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Đến 9 giờ, thời gian làm bài hôm nay kết thúc.

Trình Mộc Quân khép sách lại: "Được rồi, đã đến giờ, đi thôi."

Lục Thượng ngẩng đầu, có hơi hoang mang, ngập ngừng: "Hả? Hết rồi à?"

Trình Mộc Quân liếc y một cái, hắn không biết là Lục Thượng còn che giấu thuộc tính cuồng làm bài này nữa đó. Mấy ngày nay, đối với việc làm bài, Lục Thượng tích cực hơn hắn rất nhiều.

Mỗi ngày, cứ tới lúc tan học là Lục Thượng sẽ chạy đến trước bàn của hắn, không nhìn hắn với ánh mắt gấp gáp thì là làm bộ lơ đãng đi ngang qua, nói chuyện với mấy người bạn xung quanh, hoặc là làm bộ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Mỗi lần như vậy, Trình Mộc Quân luôn cảm thấy mình giống như một khúc xương đang bị một con chó lớn nhảy nhót xung quanh.

Đáng sợ nhất ở chỗ, con chó này luôn phát ra mùi hương kỳ lạ như bạc hà mèo, quyến rũ khiến hắn mất đi lý trí.

Việc này rất kinh khủng, cũng may qua tối nay là sẽ không phải bị tra tấn nữa.

Hệ thống nhắc nhở, đêm nay chính là thời gian xảy ra cốt truyện mấu chốt.

Trước đó Trình Mộc Quân cũng nhận được điện thoại của tài xế Lý, nói xe bị chút vấn đề, đưa đi sửa rồi. Đương nhiên hắn sẽ nói là mình gọi xe về là được.

Tất cả điều kiện tiên quyết đều đã được thực hiện, chỉ đợi cốt truyện xảy ra.

Trình Mộc Quân không lo Lục Thượng sẽ bị thương, dù sao cũng là vai chính, có ít tình tiết bị thương là lẽ đương nhiên, nếu ngăn cản đối phương bị thương, không chừng sẽ làm cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo.

Là một người đã nhìn thấy đủ mọi tình huống, hắn cảm thấy chỉ là đánh gãy tay mà thôi, không phải là cảnh máu me gì.

Trình Mộc Quân dọn dẹp đồ đạc, kéo cửa ra, thấy Tô Kiểu đang ngồi ngẩn ngơ ở bên ngoài.

Cậu đi tới, nhỏ giọng hỏi: "Phải đi sao?"

Trình Mộc Quân nhìn lướt qua mặt bàn, phát hiện cậu chưa động tới chữ nào trong bài tập, hỏi: "Ngày mai phải nộp bài này, sao em không làm? Không biết làm thì em có thể đến hỏi thầy Trương, hay ai khác cũng được."

Hắn không nói mình sẽ ở lại kèm Tô Kiểu làm bài, Trình Mộc Quân có thể nhìn rõ suy nghĩ của Tô Kiểu, đương nhiên sẽ không mặt nóng dán mông lạnh.

Tô Kiểu lại hỏi: "Hai người phải đi sao?"

Trình Mộc Quân gật đầu, "Ừm."

Tô Kiểu hỏi Lục Thượng: "Có thể phiền bạn học Lục...." Hôm nay hôm nay là ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu nghĩ nếu tránh thời gian này thì sẽ có thể giúp Lục Thượng thoát khỏi việc bị thương.

Dù sao chủ tiệm cơm kia cũng không có thù oán gì với Trình Mộc Quân, không thấy Lục Thượng ra thì tự nhiên sẽ không hành động tìm phiền phức.

Tô Kiểu tự nhận kế hoạch của cậu là hoàn hảo nhất, nhưng mà còn chưa nói xong đã nghe Lục Thượng dứt khoát nói: "Không được, tôi không có thời gian."

Nói xong, y lại nhìn Trình Mộc Quân, nhỏ giọng nói: "Đi thôi."

"Ừm."

***

Ba người ra ngoài từ cổng phụ của trường học, cổng phụ khá gần thư viện nên ra đường lớn tiện hơn, vì vậy tất nhiên họ sẽ không chọn đi vòng qua sân thể dục để ra từ cổng chính.

Chỉ có một điểm bất tiện là nếu muốn đi ra đường lớn từ cổng phụ, họ phải đi hết một con hẻm nhỏ.

Những con hẻm nhỏ tối tăm ít người luôn là nơi xảy ra các loại âm mưu trong tiểu thuyết.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Nhóm người mới đi được một nửa đã bị chặn lại.

Người tới đúng là tên chủ tiệm cơm mập mạp.

Gã này rất cao, khoảng 1 mét 8, cả người mỡ núc ních, cánh tay thì xăm trổ kín mít. Gã mang theo hai nhân viên trong tiệm chặn kín đường đi.

Lục Thượng nhìn thấy, vô thức kéo Trình Mộc Quân ra phía sau mình, hỏi: "Chuyện gì?"

Chủ tiệm không hề khách sáo, mới mở miệng đã nói: "Tao mới kiểm tra, bên trong có mấy bình rượu từ năm 1982, chút tiền ấy không đủ."

Lục Thượng nhíu mày: "Lúc đó đã tính rõ ràng, ông cũng đồng ý, giờ lại chạy tới đòi tiền, không hợp lý lắm nhỉ?"

Chủ tiệm tiến lên một bước: "Ha, thằng nhóc con, ông đây nói không đủ là không đủ, nếu không muốn đẹp mặt thì ký giấy nợ này."

Tất nhiên Lục Thượng sẽ không ký, nhưng chủ tiệm vô cùng ngang ngược, vẫy tay một cái, nói: "Tới đây, bọn mày giúp nó suy nghĩ xem có nên ký hay không!"

Nhân viên tóc vàng phía sau lập tức vọt tới, giơ nắm đấm về phía Lục Thượng.

Lục Thượng đẩy Trình Mộc Quân về phía sau: "Cậu đi trước đi." Nói xong thì tiến lên ngăn cản tên kia.

Lục Thượng đánh nhau rất giỏi, vốn người đã cao to, bởi vì từng làm thêm ở công trường nên cũng luyện được sức khoẻ trâu bò. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã vật hai tên nhân viên xuống đất.

Trình Mộc Quân thấy tình huống vẫn có thể khống chế, xoay người muốn rời đi từ phía sau, lại thấy bên kia cũng có người vây đến.

Nhóm người này có vẻ không phải tiệm nhân viên tiệm cơm, mà là đám côn đồ không biết chủ tiệm tìm từ đâu ra.

Bên kia, chủ tiệm mới bị Lục Thượng đấm vào xương sườn, đau tới méo mặt, không rảnh lo nhiều: "Dạy dỗ bọn nó cho tao!"

Đám côn đồ lập tức nhào tới chỗ Trình Mộc Quân.

Lục Thượng quay đầu lại, thấy cảnh này, lửa giận xông thẳng lên đầu.

Y xoay người muốn nhào qua, không rảnh để ý đến hướng đi của chủ tiệm. Ngay lúc này, chủ tiệm bỗng nhiên xách gậy gỗ bên cạnh lên, định đập vào đầu Lục Thượng.

"Cẩn thận!"

Tô Kiểu nhào tới, liều mạng che chắn cho Lục Thượng.

Không ngờ lúc này Lục Thượng đã bị chọc giận, hoàn toàn mất lý trí, không hề có ý định nương tay, phản ứng động tác đều tới cực hạn dưới sự kí,ch thích của adrenaline tăng cao đột ngột.

Y nghiêng người tránh gậy gỗ, sau đó dùng một chân đá vào bụng chủ tiệm.

Cú đá kinh người đánh úp lại, chủ tiệm bị văng ra xa, va vào Tô Kiểu đang lao tới rồi cùng nhau rơi vào đống gạch vụn phía sau.

Mà bên này, Trình Mộc Quân mới lùi hai bước đã thấy một bóng đen chạy đến, những tiếng đấm đá vang lên.

Mấy tên côn đồ tức khắc bị đánh cho quay cuồng, lăn dưới đất k.êu rên, dù vậy Lục Thượng vẫn không dừng tay, y giận tới mức tận cùng, đôi mắt cũng hơi đỏ lên.

Trình Mộc Quân nhíu mày, cảm thấy tình huống không ổn lắm.

Không được, không thể để Lục Thượng đánh tiếp nữa, cứ đánh nữa sẽ có chuyện mất.

Hắn không nhìn thấy Tô Kiểu ở đâu, mà lúc này cũng không rảnh lo quá nhiều, vội vàng nhào tới ôm chặt eo Lục Thượng.

"Được rồi! Dừng tay!"

Trình Mộc Quân lạnh giọng quát, giọng nói cắt qua hẻm nhỏ tối tăm hỗn loạn, cũng đâm vào tâm trí bị lửa giận khống chế của Lục Thượng.

Y cúi đầu, nhìn thấy cánh tay đang ôm eo mình, động tác nhấc chân dẫm xuống đột ngột dừng lại.

Trình Mộc Quân vốn không nghĩ là mình có thể ngăn thiếu niên đang bùng nổ nhanh như vậy, chỉ nghĩ cố hết sức giữ chặt để đối phương dừng lại một chút cũng được.

Nhưng mà, hắn vừa dứt lời, Lục Thượng đã ngừng lại.

Tình huống lúc này có hơi kỳ lạ, Trình Mộc Quân cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng cách một lớp đồng phục, bàn tay hắn thì tình cờ đặt lên chỗ vạt áo bị vén lên do vận động mạnh của Lục Thượng.

"!"

Trình Mộc Quân đột nhiên buông tay, lui về phía sau vài bước, thừa dịp mình vẫn chưa phát bệnh vội vàng kéo giãn khoảng cách.

Lục Thượng xoay người, nhìn qua.

Hai người đối mặt nhau không nói gì, im lặng một cách khó hiểu, đám côn đồ ở bên cạnh nhân cơ hội bò dậy chạy trối chết.

Tiếng động làm Trình Mộc Quân và Lục Thượng bừng tỉnh.

Trình Mộc Quân nhìn xung quanh, nhíu mày hỏi: "Tô Kiểu đâu?"

Lục Thượng bước tới, "Lại là Tô Kiểu, người đánh nhau là tôi mà, sao cậu không hỏi xem tôi thế nào."

Trình Mộc Quân im lặng nhìn y, dùng ánh mắt để biểu đạt suy nghĩ của mình.

Được rồi.

Lục Thượng chột dạ sờ mũi, đúng là dáng vẻ này của y không có tính thuyết phục gì hết, nãy giờ chỉ có mỗi mình y đánh thôi chứ đâu. Vừa rồi nhìn thấy Trình Mộc Quân xém bị thương, y gấp gáp đến nỗi quên kiềm chế sức mạnh của mình.

Cũng không biết có làm Trình Mộc Quân sợ không, y biết khi mình đánh nhau một cách buông thả có bao nhiêu đáng sợ. Ầy, rầu thật, hình tượng vất vả lắm mới xây được lại bị hủy hoại trong chốc lát.

Trình Mộc Quân không thể hiểu được, thấy Lục Thượng lại đứng đó ngẩn ngơ nên cũng mặc kệ, đi qua xem Tô Kiểu thế nào rồi.

Làm sao một người lớn như vậy có thể đột nhiên biến mất? Nói thế nào thì Tô Kiểu cũng là một cây trụ của thế giới này, nếu xảy ra chuyện thì cốt truyện lại phải hỏng.

Hắn mới nhúc nhích, Lục Thượng đã phản ứng lại, vội nói: "Để tôi."

Lục Thượng bước qua, xách chủ tiệm còn đang nằm r.ên rỉ lên, để lộ ra Tô Kiểu đã hôn mê bị đè ở phía dưới.

Trình Mộc Quân đi tới, nhìn thấy Tô Kiểu nằm trên những mảnh kính vỡ dính đầy chất lỏng màu đỏ. Hắn thở dài, lấy điện thoại ra gọi cấp cứu.

Sao cốt truyện lại biến thành như thế này?

Rõ ràng là Tô Kiểu chắn dao thay Lục Thượng, Lục Thượng vì cứu Tô Kiểu mà gãy tay, hai người dắt tay nhau vào bệnh viện vun đắp tình cảm, giờ lại biến thành chỉ có một mình Tô Kiểu bị thương.

Không biết có bị trừ tiến độ không...

Trình Mộc Quân buồn rầu, hoàn toàn không biết vấn đề ở chỗ nào.

Rõ ràng mọi hành động cử chỉ của hắn đều đi theo kịch bản, không làm bất cứ chuyện thừa thải gì, đến tột cùng là tại sao?

Hắn không nghĩ ra.
Nhấn Mở Bình Luận