Sau khi Sở Trung Thiên nhìn thấy đối phương cầu xin tha thứ thành khẩn như vậy, ông ta cũng không mềm lòng chút nào, ông ta biết đối phương là người thế nào, nếu lúc này buông tha cho đối phương thì quá tiện nghi cho đối phương.
Sở Trung Thiên tức giận nói: “Bớt ở chỗ này chơi đùa giả dối với tôi đi, cậu xin lỗi ai, trong lòng cậu còn không rõ sao?”
Đầu bếp làm sao mà không hiểu ý trong lời nói của Sở Trung Thiên, lúc này gã mới biết mình dùng sai cách, lúc này mới điên cuồng chạy tới trước mặt Lý Phàm.
Giờ phút này gã không còn kiêu ngạo như lúc trước, hèn mọn nhìn lý Phàm chỉ hy vọng lý Phàm có thể bỏ qua cho mình một mạng.
Sau khi Lý Phàm thấy vậy, trong lòng cực kỳ cạn lời, cũng không có cách nào với đầu bếp này, nhưng thành thật mà nói đầu bếp này đúng thật là tự mình chuốc lấy.
Nếu đối phương không tìm đến gây rắc rối cho anh, anh cũng sẽ không so đo với đối phương, nhưng mà lúc này, ai đúng ai sai cũng không còn quan trọng, tất cả việc này cũng đã qua.
“Hừ, anh còn biết xin lỗi tôi, hóa ra da mặt anh vẫn đủ dày.” Lý Phàm nhàn nhạt nói, trước đây đầu bếp nhục nhã mình như thế nào, bây giờ anh muốn nhục nhã lại đối phương.
Sở Trung Thiên cười lạnh một cái: “Tôi không muốn lại nhìn thấy cậu ở Hán Thành nữa, bây giờ cậu biến khỏi Hán Thành cho tôi, cửa hàng cũng không phải mở nữa.”
Sau khi đầu bếp nghe thấy vậy, cả người gã đều luống cuống, ở chỗ này mở nhà hàng, chính là một cái bánh thơm, không ngờ một câu của Sở Trung Thiên lại không cho gã làm ở chỗ này.
Trong lòng rất là buồn bực, cảm thấy Sở Trung Thiên làm như vậy là quá độc tài.
Sở Trung Thiên cũng nhìn ra sự không phục trong mắt đối phương, cười tủm tỉm nói: “Thế nào, dường như cậu đối với những lời này của tôi có chút không hài lòng hả, không có vấn đề gì, cậu cứ việc nói ra.”
“Còn không mau cảm ơn Thiên gia, Thiên gia không khiến anh biến mất coi như đã không tồi rồi.” Bưu trực tiếp nói.
Đầu bếp giật mình một cái, lúc này mới cút đi, nhịn không được nói lầm bầm: “Tôi chỉ là một đầu bếp mà thôi, cũng không phải là ông chủ.”
Sau khi ông chủ nhà hàng nghe nói sự tình ồn ào lớn như vậy, ông ta răn dạy đầu bếp một trận, lúc này mới nói với Lý Phàm và Sở Trung Thiên: “Thật là ngại quá, tôi sẽ đuổi anh ta đi.”
Mặc dù trong tiệm đã không còn một đầu bếp như vậy nhưng dù sao so với việc không còn cửa hàng thì vẫn tốt hơn.
Sau khi đầu bếp rời đi, Bưu thở dài nói: “Lần này không có gì có thể ăn rồi.”
Sở Trung Thiên tức giận trừng mắt liếc nhìn Bưu một cái nói: “Nghe ý này của cậu, dường như có ý trách ngài Lý.”
“Không phải không phải, tôi không có ý đó.” Sau khi Bưu nghe xong, vội vàng xua tay.
Khi Lý Phàm thấy vậy, cũng nở nụ cười, nói thật, đối phương đã giúp anh rất nhiều, ít nhiều anh cũng phải báo đáp đối phương một chút.
“Như vậy đi, tôi đến làm cho các anh một ít món.” Lý Phàm cười nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!