Thanh Đế sa sầm nét mặt, nói: “Cậu có tư cách gì được phép nói chuyện với ta.”
Mặc dù Thanh Đế nói như vậy, nhưng cơ thể vẫn rất thành thực mà tìm một chỗ ngồi xuống.
Ông Võ thấy vậy thì chen vào, không biết rốt cuộc giữa Lý Phàm và Thanh Đế đã xảy ra chuyện gì.
Ông ta hoàn toàn bối rối, ông ta không nghĩ tới nhiều như vậy, đây chẳng qua chỉ là một cuộc gặp mặt mà đã có hành động như vậy, có thể thấy nhất định sẽ càng hơn thế nữa sau đó.
Ông Võ thở dài, càng nghĩ càng thấy không ổn.
Thanh Đế chợt chuyển ánh mắt về phía Lý Phàm, nói: “Cậu đến Võ Thành, có phải là cố ý đến tìm ta?”
“Vậy ông tới Hán Thành, cũng không phải là tới tìm tôi chống đối đó sao?” Lý Phàm hỏi ngược lại.
Thanh Đế á khẩu lặng câm, rất là bất ngờ trước kết quả này. Ông ta không ngờ bản thân lại bị Lý Phàm chiếu tướng ngược, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Bớt ở đây mồm mép lanh lảu với ta. Cậu chắc là biết rõ ta là người như thế nào. Người đã gặp ta đều biết ta đáng sợ ra sao.”
Thanh Đế bắt đầu tự khoe mẽ.
Kỳ thực những gì ông ta khoe khoang đều là bản lĩnh thực, nếu đổi lại là người khác nhất định sẽ bị lời nói của Thanh Đế làm cho sợ hãi, và ông ta có tư cách nói ra bản lĩnh của mình.
Lý Phàm cười không nói gì, nhưng lại xem như không nghe thấy, anh nói với Thanh Đế: “Ồ, vậy thì thế nào? Nhưng mà, chuyện này phải giảng đạo lý, ông chặn đứt con đường tiền tài của tôi, như vậy không được đâu.”
“Đạo lý? Lời ta nói chính là đạo lý.” Thanh Đế nói một cách ngông cuồng.
Lý Phàm cười: “Được lắm. Nếu đã như vậy, vậy chúng ta cũng không phải vòng vo. Ông nói đi, ông muốn thế nào.”
Thanh Đế cười lạnh lùng nói: “Rất đơn giản. Ta muốn cậu quỳ xuống trước ta, đồng thời cút khỏi nơi này.”
Lý Phàm ngẩng đầu nhìn Thanh Đế, nói đùa: “Vậy cũng phải xem xem ông có tư cách đó không.”
Thanh Đế đang lúc chuẩn bị nổi giận, lúc này ông Võ thấy tình hình không ổn, phản ứng theo bản năng làm người hòa giải, ho khan nói: “Hà tất phải vậy? Đâu đến mức đó.”
“Ông nói không đến mức đó là không đến mức đó sao.” Thanh Đế lạnh lùng liếc nhìn ông Võ một cái, không chút nể mặt đối phương, cho dù ông Võ cũng rất ghê gớm ở Võ Thành.
Nhưng trong mắt Thanh Đế, ông ta chẳng là cái thá gì.
Sau khi nghe lời nói của Thanh Đế, sắc mặt ông Võ lập tức trở nên lúng túng, tốt xấu gì ông ta cũng có tiếng tăm ở Võ Thành, nhưng giờ phút này, ông ta cũng không dám mạnh miệng.
Thanh Đế hứng thú nhìn Lý Phàm, coi đối phương như một con chuột, trong mắt ông ta, đối phương có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ có như thế, ông ta có rất nhiều cơ hội dạy dỗ đối phương.
Ông ta muốn Lý Phàm biết đắc tội mình thì sẽ gặp hậu quả như thế nào, ông ta còn muốn đến Hán Thành tìm Lý Phàm, bây giờ Lý Phàm chủ động đến Võ Thành, chẳng khác gì đang muốn chết.
“Cho dù cậu mạnh mẽ thế nào ở Hán Thành, nhưng một khi cậu đã đến Võ Thành, thì cũng chỉ như một con chuột phải cung kính tôi.” Thanh Đế khẽ nói.
Sau khi nghe xong, Lý Phàm cũng mỉm cười, anh cho rằng sự khẳng định của Thanh Đế là ý nghĩ hão huyền, nói với Thanh Đế: “Vậy ông đấu với tôi đi, phải xem thực lực của ông lợi hại bao nhiêu chứ.”
Thanh Đế chắc chắn rằng đầu óc Lý Phàm có vấn đề, dường như ông ta đang nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời này.
Lúc đến đây, Lý Phàm đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, anh nghĩ chuyện này có thể giải quyết trong hòa bình, nhưng hôm nay, Thanh Đế lại nói chuyện với mình như thế.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!