Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ai cũng biết, đổi lại là người khác thì đã bị dọa sợ chết khiếp lâu rồi, Võ Đế siết chặt nắm đấm, phát ra tiếng kêu răng rắc, ông ta biết mình không khiến đối phương biến sắc chút nào.

Chắc chắn là người kia chẳng biết tốt xấu gì, nếu đã như vậy thì ông ta sẽ khiến cho đối phương phải trả giá đắt bằng cách bất ngờ tấn công Lý Phàm.

Tuy không ai có thể tránh được một quyền của Võ Đế nhưng với Lý Phàm mà nói cú đấm đó chẳng khác gì một pha quay chậm.

Sau khi đánh trượt, Võ Đế liền tức giận, đánh lại lần nữa hòng cứu vãn thể diện.

Lý Phàm chỉ cười chứ không nói gì, anh xem đối phương như một tên ngốc mà trêu chọc.

Sau hai lần ba lượt đánh trượt, sắc mặt của Võ Đế khó coi vô cùng, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.

Thanh Đế thấy thế thì cũng có một linh cảm không tốt, thầm nghĩ nhìn bộ dạng này chắc hẳn anh ba cũng không phải là đối thủ của Lý Phàm, có điều suy nghĩ ấy chỉ loé lên trong đầu ông ta vài giây ngắn ngủi rồi bị ông ta lắc đầu quầy quậy xua đi.

Ông ta cho rằng chuyện này tuyệt đối không có khả năng, chuyện đang diễn ra nhất định đã vượt quá sức tưởng tượng của ông ta.

Dường như ông ta đã mường tượng được cảnh Lý Phàm bị anh ba đánh chết, nghĩ đến đó là ông ta lại không khỏi kích động và vui sướng.

Lý Phàm ngoắc ngón tay nói: “Tôi biết sự lợi hại của ông nhưng tôi chỉ muốn nói, theo quan điểm của tôi thì không ai là đối thủ của tôi cả.”

Võ Đế lúc này cũng không biết phải đối đáp thế nào, ông ta cũng không phủ nhận điều này nhưng ông ta không ngờ Lý Phàm lại nghĩ như vậy, đây là kết quả khiến ông ta sợ hãi tột độ.

Ông ta như thể đã chịu đựng sự chế nhạo lớn nhất trần đời, nếu ông ta không đánh đối phương một trận nhớ đời thì nói không chừng người ta sẽ không coi ai ra gì.

“Nhóc con được lắm, tôi biết sự lợi hại của cậu nhưng trong mắt tôi, cậu chẳng là cái thá gì hết.” Võ Đế lạnh lùng thốt.

Ông ta tin rằng việc giải quyết đối thủ chỉ là vấn đề thời gian nhưng Lý Phàm vẫn tránh được từng đòn tấn công của đối thủ ngay khi bên kia ra tay.

Lý Phàm ngáp một cái, nói: “Sao, ông chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?”

Võ Đế nhìn thấy bộ dạng khinh khỉnh của đối phương, trong lòng càng thêm cáu kỉnh, chẳng lẽ đối phương không có cảm giác căng thẳng và nghiêm trọng khi đối đầu với kẻ địch mạnh sao.

Hay bên kia giả vờ? Càng nghĩ càng thấy được sự đáng sợ của Lý Phàm.

Lý Phàm thản nhiên nói: “Ông đã không muốn ra tay thì để tôi.”

Võ Đế hầu như chưa kịp phản ứng thì đã bị Lý Phàm đá bay ra ngoài.

Lý Phàm phóng ra xa một bước, đón lấy Võ Đế đang bay ra, thân hình đối phương liền đứng khựng lại, Võ Đế chỉ thấy một bóng người đi tới, còn chưa kịp chuẩn bị thì đã bị tay không chém tới.

Thể lực của ông ta rất tốt, dù gì cũng đã luyện tập với cường độ cao nên dù có đánh vào huyệt thái dương của mình thì ông ta cũng chẳng sợ.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận