Lý Phàm cười nói: “Sao nào? Ông dám đi không?”
Trương Đức Võ thoáng do dự. Ông ta nghĩ mạng sống của mình là do Lý Phàm cứu, nếu lùi bước, chắc chắn Lý Phàm sẽ không trọng dụng ông ta.
Ông ta có linh cảm nếu đi theo Lý Phàm nhất định sẽ cơm no rượu say, đúng là không gì tốt bằng.
Cuối cùng Trương Đức Võ cũng dứt khoát đồng ý. Thay vì làm cá khô, không bằng nghĩ cách vươn mình thế là ông ta lập tức gật đầu nói: “Được, cậu Lý, tôi tán thành suy nghĩ của anh.”
Lý Phàm chính là muốn câu nói này của Trương Đức Võ. Nếu đối phương đồng ý thì không gì tốt bằng.
Lý Phàm lập tức chuẩn bị hành động, đồng thời nói với Trương Đức Võ: “Được, hy vọng ông sẽ không khiến tôi thất vọng.”
Lý Phàm và Trương Đức Võ nói chuyện xong mới đến chợ đêm của Đại Long Vương.
Đây là mạch máu kinh tế của Đại Long Vương. Phần lớn thu nhập của Đại Long Vương đều đến từ chợ đêm này. Vì vậy Đại Long Vương vô cùng quan tâm đến nơi này. Ông ta gần như sắp xếp toàn bộ nhân tài bên cạnh mình đến đây.
Lý Phàm cũng không muốn làm quá đáng, chỉ là muốn cho Đại Long Vương biết mặt chút thôi. Anh muốn để đối phương biết hậu quả khi đối nghịch với anh.
Lúc bình thường, Lý Phàm không cách nào ra tay đối phó Đại Long Vương mà lúc này đúng là một cơ hội tốt.
Cùng lúc đó Đại Long Vương đang huấn luyện đại trận Long Môn, hoàn toàn không biết mạch máu kinh tế của mình đã lọt vào tầm ngắm của Lý Phàm.
Sau khi Lý Phàm và Trương Đức Võ bước vào, lập tức bị một đám nữ phục vụ xinh đẹp vây quanh, khiến Trương Đức Võ rất muốn vùi đầu vào.
Lý Phàm thấy dáng vẻ mất mặt của Trương Đức Võ thì liếc ông ta một cái. Anh còn tưởng Trương Đức Võ này ít nhiều cũng là người nghiêm chỉnh, chút ai ngờ đối phương lại mất bình tĩnh đến vậy.
“Ông đứng đắn một chút.” Lý Phàm tức giận liếc mắt nhìn.
Trương Đức Võ bị mắng một trận mới gãi đầu, thu lại dáng vẻ không đứng đắn của mình. Dù sau nếu ông ta muốn đi theo Lý Phàm thì không thể khiến đối phương mất mặt được.
Lý Phàm đi thẳng đến sòng bạc. Sau khi vào trong liền có rất nhiều người bước tới chèo kéo anh.
Lý Phàm biết những kẻ này đều mồi chài muốn lừa gạt khách hàng đánh bạc. Đợi sau khi bạn không còn tiền, bọn họ sẽ lập tức vứt bạn như vứt rác.
Nhưng có một nhà cái chuyên lắc xúc xắc sau khi thấy Lý Phàm ăn mặc làng nhàng thì khinh ra mặt. Ông ta nghĩ chắc chắn Lý Phàm là kẻ nghèo kiết xác.
Nhưng lúc này Lý Phàm lại móc ra một xấp tiền dày cộm nói: “Tôi muốn chơi với ông một ván, cứ chơi xúc xắc to nhỏ là được. Ai thắng thì đưa tiền cho người đó.”
Nhà cái lắc xúc xắc thấy vậy đờ người. Nếu không tận mắt nhìn thấy có đánh chết ông ta cũng không tin đây là sự thật.
“Được.” Nhà cái lắc xúc xắc nhếc mép cười, nghĩ thầm mình sắp câu được con cá lớn. Ông ta còn nghĩ trên người Lý Phàm không có một đồng xu nhưng bây giờ ông ta đã đổi ý, lập tức xoa tay, cười hi ha nói.
Ông ta là Thiên Thủ ở đây. Ông ta tin bản thân có thể thắng sạch tiền của đối phương. Ông ta kết luận đối phương chính là gà mới hơn nữa trên người chỉ có mớ tiền này.
Thiên Thủ kia tin rằng sau khi ông ta thắng ván này, chắc chắn sẽ khiến đối phương táng gia bại sản. Dù đây là địa bàn của Đại Long Vương nhưng anh ta cũng phải tém tém lại một chút, dầu gì ông ta cũng phải suy nghĩ vì danh dự của Đại Long Vương.
Nếu lỡ ông ta thắng nhiều quá, ngược lại sẽ bị người ta coi là cờ gian bạc lận, ảnh hưởng tới danh dự của Đại Long Vương. Ông ta nhìn Lý Phàm một lượt, hẳn là người không có tiền.
Biết đâu thắng một ván có lẽ bớt rất nhiều phiền phức.
Nhưng ông ta lại không biết, trong khi ông ta coi Lý Phàm là miếng thịt mỡ thì Lý Phàm lại xem ông ta là kẻ thiểu năng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!