Nghe vậy, Sở Trung Thiên lập tức bật cười lớn một tiếng, ông ta lạnh lùng nhìn đối phương, đã đến lúc này rồi mà đối phương còn không biết xấu hổ nói với ông ta như vậy, ông ta cũng không biết sao đối phương lại can đảm thế.
Theo như Sở Trung Thiên thấy thì chắc chắn đối phương đang tự chuốc lấy đau khổ, Sở Trung Thiên cười lạnh với thủ lĩnh Anh Đào, nói: "Ông bất nhân thì cũng đừng trách tôi bất nghĩa."
Câu này của Sở Trung Thiên đã chọc thủ lĩnh Anh Đào nổi giận, ông ta lập tức lấy ra một chiếc điện thoại, nhanh chóng gọi đi.
"Sở Trung Thiên, đây là ông tự chuốc lấy, đây thế nhưng là địa bàn của tôi, nếu ông muốn chống đối tôi thì tôi sẽ khiến ông không thể rời khỏi nước Anh Đào." Sắc mặt thủ lĩnh Anh Đào lạnh như băng nói.
Nhưng lời này của ông ta chẳng hề khiến Sở Trung Thiên dao động, từ khi nhìn thấy thủ lĩnh Anh Đào, Sở Trung Thiên đã tính toán xong tất cả, dù có không thể sống sót rời khỏi nơi này thì Sở Trung Thiên cũng không hề sợ hãi.
Dù sao đi nữa cũng chết thì ông ta còn lo lắng nhiều như vậy làm gì?
Thấy Sở Trung Thiên không hề bị dao động, thủ lĩnh Anh Đào cảm thấy rất buồn bực, Sở Trung thiên như vậy khiến ông ta cảm thấy khó hiểu, ông ta không ngờ Sở Trung Thiên lại cố chấp như thế, điều này khiến ông ta rất bất ngờ.
Lúc lâu sau, ông ta vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vào thời điểm như thế này, trước mắt ông ta cũng chỉ có thể giữ bình tĩnh mới được, nói thật, kết quả này khiến ông ta cảm thấy rất kinh hãi.
"Khá lắm, đây là do ông tự chuốc lấy." Thủ lĩnh Anh Đào lạnh lùng thốt lên.
Cứu binh ông ta mang đến sẽ tới ngay, nên sau khi nhìn thấy cảnh trước mắt, Sở Trung Thiên cũng không hề dao động mà còn nhìn bọn họ như nhìn đám ngốc.
Ông ta bất giác nhìn về phía Lý Phàm, ông ta chỉ có thể gửi gắm tất cả hi vọng vào Lý Phàm, chỉ có Lý Phàm, nói không chừng có thể giúp ông ta thoát khỏi tình cảnh nan giải trước mắt.
Thủ lĩnh Anh Đào biết người quan trọng nhất là Lý Phàm, nếu giải quyết xong Lý Phàm thì tất cả chỉ còn là chuyện vặt.
Sau khi võ sĩ nước Anh Đào chạy đến, bọn họ vây kín cửa ra vào đến con kiến chui cũng không lọt.
Sở Trung Thiên và Trương Đức Võ nhướng mày, bọn họ đều không nghĩ tới thủ lĩnh Anh Đào lại mai phục nhiều người như vậy.
"Giết cậu ta." Thủ lĩnh Anh Đào chỉ vào Lý Phàm, tức giận nói.
Nếu không phải do Lý Phàm thì chuyện của ông ta cũng không bị phá hư, bây giờ ông ta chỉ có một ý nghĩ chính là diệt trừ Lý Phàm.
Nghe vậy, mọi người đều sững sờ, bọn họ lập tức quay sang nhìn Lý Phàm, đều cảm thấy vô cùng căm hận, xúc động đến mức đã nghĩ xong nên giết Lý Phàm như thế nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!