Nghe vậy, Trần Cường không còn gì để nói, anh ta thật không ngờ Tần Tuyết Hàn lại quyết đoán như thế, không cho anh ta cơ hội nào.
Lúc này, món ăn đã được mang lên, dường như nghĩ tới điều gì, Trần Cường nhếch miệng, nói: "Tuyết Hàn, anh nên mời người đẹp như em ăn cơm mới đúng, hơn nữa là đàn ông, nếu để phụ nữ bỏ tiền thì không tốt."
Dứt lời, anh ta cố ý liếc nhìn Lý Phàm, ám chỉ đã rất rõ ràng.
Lý Phàm cũng hiểu ý của Trần Cường, nhưng anh vẫn vẻ mặt bình tĩnh, Trần Cường nói như vậy, đơn giản chính là muốn tìm cảm giác ưu việt từ trên người mình mà thôi.
Tần Tuyết Hàn thản nhiên nói: "Bữa cơm này là tôi mời anh ấy, anh ấy đã giúp tôi một việc lớn."
Trần Cường cảm thấy không tin, ở Hán Thành, công ty của Tần Tuyết Hàn cũng nằm trong top 100, mà Lý Phàm chỉ là một tên nhãi nghèo túng, làm sao có thể giúp đỡ Tần Tuyết Hàn chứ, anh ta cho là Tần Tuyết Hàn chỉ đang gỡ gạc thể diện cho Lý Phàm mà thôi.
Trần Cường nói tiếp: "Em đừng nói nữa, tôi biết em đang gạt tôi, tên này có thể giúp em cái gì, cậu ta không mang thêm phiền phức cho em đã là may lắm rồi, anh thấy cậu ta chắc không có tiền mời em ăn cơm, muốn ăn cơm chùa."
Nghe vậy, mọi người cũng khá đồng ý với lời của Trần Cường, với cách ăn mặc của Lý Phàm, bọn họ biết Lý Phàm là một người bình thường.
Nghĩ tới đây, bọn họ càng coi thường Lý Phàm, thế mà muốn ăn cơm chùa, còn muốn người đẹp mời khách, lần đầu tiên bọn họ gặp phải tên trai bao không biết xấu hổ như thế.
Nhưng nói đến trai bao, dù nhìn thế nào, bọn họ cũng chẳng thấy Lý Phàm đẹp trai lắm, chỉ có thể nói dễ nhìn chứ không thể nói kinh động như gặp thần tiên.
Bọn họ không thể hiểu nổi, tại sao lúc này Tần Tuyết Hàn còn muốn che chở Lý Phàm.
Sắc mặt Tần Tuyết Hàn trầm xuống, cô vốn định mời Lý Phàm ăn cơm để báo đáp ân tỉnh của đối phương, nhưng mà lại bị Trần Cường quấy nhiễu như vậy, khiến cô cảm thấy rồi bời.
Trong lòng cô không khỏi áy náy với Lý Phàm, cô vốn định mời Lý Phàm ăn cơm, làm cho đối phương vui vẻ, nào ngờ vì chuyện của mình mà khiến Lý Phàm bị liên luỵ.
Cô cảm thấy rất băn khoăn, Lý Phàm biết Tần Tuyết Hàn muốn xin lỗi mình, anh lắc đầu, tỏ vẻ không hề quan tâm.
Trần Cường cười nhạo: "Nhóc con, Tuyết Hàn nói cậu không phải ăn bám, có bản lĩnh thì cậu hãy bỏ tiền đi."
Trần Cường biết chi phí nơi này cao cỡ nào, một bữa cơm có thể lên đến một năm tiền lương của gia đình bình thường, anh ta làm như vậy, chính là muốn xem Lý Phàm xấu mặt, chờ Lý Phàm không trả nổi tiền, anh ta có thể giễu cợt một phen.
Lý Phàm hiểu rõ ý của đối phương, nếu đối phương muốn xem chuyện cười của mình, anh cũng không ngại chứng minh với Trần Cường một chút.
Lý Phàm gật đầu một cái nói: "Được, vậy tôi sẽ chứng minh một chút."
Thấy dáng vẻ tự tin đó của Lý Phàm, Trần Cường chợt có một dự cảm xấu, tên này cũng quá tự tin rồi, anh ta cảm thấy hồi hộp, đối phương sẽ không thật sự có thể trả được số tiền đó chứ?
Nghĩ vậy, Trần Cường vội lắc đầu, anh ta cho rằng chuyện đó chắc chắn không thể xảy ra, bữa cơm này ít nhất phải mấy trăm triệu, anh ta nghĩ chắc chắn Lý Phàm không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy.
Trần Cường giễu cợt nói: "Vậy cậu hãy chứng minh đi, đừng đến lúc đó không bỏ ra nổi tiền lại chạy đến nhà vệ sinh đi cửa sau chuồn đi, tôi đã gặp nhiều chuyện như vậy rồi."
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!