CHƯƠNG 150: ĐÂY MỚI LÀ UY PHONG
Anh Đao phóng mô tô chạy tới, còn hơn 100 người mà thanh niên tóc vàng nói thì ngay cả anh ta cũng chẳng nhìn thấy.
Chỉ có người đầu óc có vấn đề, mới có thể kéo nhiều người gây sự trên đường lớn.
Hơn nữa anh Đao cũng là người tài cao lớn mật, cảm thấy dù gì mình cũng là bá chủ một phương, chỉ cần nói tên đã có thể làm đối phương quỳ xuống ngay.
Xe mô tô dừng bên cạnh chiếc Mercedes-Benz, anh Đao thấy đàn em mình nằm dài dưới đường thì nhất thời tức đến mức thở phì phò.
“Các cậu thật làm tôi mất mặt, nhiều người như vậy mà không đánh lại một lão già, lão già đó đâu, để tôi dạy cho ông ta một bài học.”
Anh Đao vừa gào thét vừa rút dao săn bên hông ra.
Sở dĩ anh ta được gọi là anh Đao là vì anh ta dùng dao rất xuất sắc, còn khoe khoang rằng có thể hòa người và dao thành một.
“Đao, cậu đang định dạy tôi một bài học?”
Sở Trung Thiên đi ra từ phía sau xe.
“Dạy… ôi mẹ ơi! Ngài Thiên!”
Lúc anh Đao nhìn thấy Sở Trung Thiên, thì muốn dựng cả tóc gáy, anh vốn tưởng rằng là một lão già biết đánh võ, ai ngờ lại gặp ông trùm cấp ông nội.
“Sao ngài Thiên lại ở đây, chẳng lẽ mấy tên đàn em không có mắt của tôi…”
Anh Đao nói đến đây thì không thể nói tiếp được nữa, nếu đàn em anh thật sự đụng trúng Sở Trung Thiên, thì đó là tội lớn đáng chết khó mà chuộc lại được.
Bịch!
Anh Đao quỳ thẳng xuống đường, ném dao săn trong tay về phía trước, rồi ngoan ngoãn nói: “Ngài Thiên, là do tôi quản không nghiêm, để mấy tên đàn em ngu si của mình đắc tội với ngài Thiên, mong ngài Thiên trách phạt.”
Mấy tên côn đồ tóc vàng nhất thời hoảng loạn, vốn nghĩ rằng gọi anh Đao tới sẽ xoay chuyển tình thế, ai ngờ sự đảo ngược này quá lớn, sao đại ca nhà mình lại quỳ thẳng trước mặt người ta, sự ngang ngược hống hách của anh Đao ngày xưa đâu rồi?
Sở Trung Thiên nhấc chân lên, đạp vào ngực anh Đao, làm anh ta lăn mấy vòng.
“Các cậu đắc tội với tôi chẳng là cái thá gì, nhưng không ngờ các cậu dám bất kính với cậu Lý, tôi có giết chết các cậu cũng chưa hết hận.”
“Cậu… cậu Lý!”
Anh Đao ôm ngực, trong đầu chợt nhớ tới nhiệm vụ mình nhận lúc trước.
Chẳng phải Lý Phàm cũng họ Lý à, vậy anh ta chính là cậu Lý?
Nhưng cậu Lý này có lai lịch gì, mà ngay cả ngài Thiên cũng phải sợ anh ta.
Rõ ràng anh đã điều tra tài liệu về anh ta rồi, Lý Phàm đó chỉ là một kẻ nhu nhược bình thường, một tên vô dụng cực phẩm, thuộc kiểu người bám váy đàn bà.
“Ngài Thiên, cậu Lý là Lý Phàm à? Nhưng tôi đã đọc tài liệu về anh ta rồi, anh ta… anh ta không có bối cảnh gì cả.”
Bốp!
Sở Trung Thiên giơ tay lên tát vào mặt anh Đao, làm anh ta chảy máu mũi.
“Bối cảnh của cậu Lý là chuyện cậu có thể suy đoán à? Trước mặt cậu Lý tôi chỉ là một con giun đế, thì cậu cùng lắm chỉ là một hạt bụi.”
Anh Đao và mấy tên côn đồ tóc vàng đều sửng sốt, chuyện này thật kỳ lạ, Sở Trung Thiên đã là nhân vật lớn như vậy, thế mà trước mặt Lý Phàm chỉ là một con giun đế, rốt cuộc anh ta là thần thánh phương nào?
Anh Đao vốn cho rằng, Sở Trung Thiên đã là nhân vật cực kỳ đỉnh cấp rồi, nhưng giờ hiện thực đã dạy cho anh Đao một bài học, để anh biết thế nào người giỏi ắt có người giỏi hơn, nhân vật đỉnh cấp ắt có nhân vật đỉnh cấp hơn!
“Tôi sai rồi, ngài Thiên, ông nói xem tôi phải làm thế nào, hay là tôi dập đầu tạ tội với cậu Lý? Mặc cậu Lý đánh đập mắng nhiếc tôi thế nào cũng được.”
Anh Đao như đứa trẻ làm sai chuyện, thầm mắng Hoa Nhật Tâm là tên lừa đảo, rõ ràng đây là một cái bẫy, hơn nữa còn rất to, một khi rơi vào đó chỉ còn con đường chết.
“Chỉ dựa vào cậu? Cậu xứng để cậu Lý đánh mắng à, người sai bảo cậu nhắm vào cậu Lý là ai?”
“Là Hoa Nhật Tâm của đầu tư Đỉnh Hâm, anh ta trả tôi 300 triệu, bảo tôi đánh cậu Lý… đến mức tàn phế.”
Anh Đao nói tiếp: “Tôi thật sự không biết bối cảnh của cậu Lý, là Hoa Nhật Tâm gửi tài liệu cho tôi, giờ tôi sẽ đi tìm anh ta để tính sổ, đánh anh ta tàn phế luôn, sẵn tiện cắt luôn của quý của anh ta, để sau này anh ta biến thành thái giám!”
“Không cần đâu, cậu cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì đi, về chuyện liên quan đến cậu Lý, cậu không được tiết lộ nửa chữ nào biết chưa?”
Sở Trung Thiên nói theo lời căn dặn của Lý Phàm.
“Hả?”
Anh Đao ngạc nhiên nhìn Sở Trung Thiên, không hiểu nguyên do.
“Cậu Lý muốn từ từ chơi đùa cậu ta, cậu đừng suốt ngày chỉ biết chém giết, cậu sắm đầu óc không phải chỉ để ăn cơm, mau dẫn người của cậu cút khỏi đây đi.”
Sở Trung Thiên lạnh lùng nói.
“Vâng vâng, chúng tôi cút ngay.”
Anh Đao dẫn mấy tên đàn em của mình rời đi ngay.
Lư Minh Sinh cười nịnh nọt nhìn Lý Phàm: “Cậu Lý thật sự dự đoán như thần, e rằng còn lợi hại hơn Gia Cát Lượng, tính toán hơn Khổng Minh và đa mưu túc trí hơn ông Ngọa Long.”
Nghe Lư Minh Sinh khen ngợi như thế, Lý Phàm hơi phức tạp nói: “Ông đang nói đùa à?”
“Hả?”
Lư Minh Sinh không hiểu, mình nghiêm túc tâng bốc như thế, sao lại biến thành nói đùa chứ?
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của Lư Minh Sinh, Sở Trung Thiên không khỏi bật cười nói: “Gia Cát Lượng, Khổng Minh, Ngọa Long đều là một người.”
“Ôi cha, tôi đúng là người không có văn hóa mà.”
Lư Minh Sinh cười ngượng ngùng.
Chiếc Mercedes-Benz lại khởi động, chạy về phía câu lạc bộ Long Cung.
Xe dừng trước cửa câu lạc bộ Long Cung, Lư Minh Sinh vội xuống xe mở cửa cho Lý Phàm.
Lý Phàm xuống xe vươn người, lắc lắc cánh tay nói: “Ông và ông Sở vào trong trước đi, tôi khởi động một tý rồi vào sau.”
“Được, chúng tôi sẽ gửi số phòng bao cho cậu.”
Lư Minh Sinh không dám làm trái quyết định của Lý Phàm, nói xong, ông ta cùng Sở Trung Thiên đi vào câu lạc bộ Long Cung.
“Ông Sở, có phải cậu Lý không vui đúng không, tôi thấy cậu ấy không được vui cho lắm.”
“Cậu Lý là người chúng ta có thể suy đoán à, ông cứ làm tốt chuyện mình nên làm là được.”
“Ông Sở nói chí phải, quả thật trên đường tới đây tôi chẳng đoán được suy nghĩ của cậu Lý, chúng ta thật sự không thể nhìn thấu những người như vậy.”
Sở Trung Thiên và Lư Minh Sinh thì thầm rồi đi vào Long Cung.
Khởi động xong, Lý Phàm cũng chắp tay ra sau lưng chậm rãi đi vào Long Cung.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!