CHƯƠNG 665: NHẶT CỦA HỜI
Bây giờ Cố Thiệu Huy không xem thường Lý Phàm nữa, thật sự xem Lý Phàm là cao thủ hiểu biết rất nhiều thứ.
Khang Văn Hân kéo Lý Phàm rẽ trái rẽ phải đi một vòng, cuối cùng quẹo vào một quầy hàng.
Bây giờ có không ít người đang vây quanh quầy hàng, mấy người đó vừa xem nguyên liệu thô, vừa giao lưu tham khảo, Cố Thiệu Huy và Bát Gia cũng lẫn vào đó.
Khang Văn Hân kéo Lý Phàm chui vào trong quầy hàng, chỉ vào đống nguyên liệu thô ngọc Hòa Điền như một ngọn núi nhỏ kia nói: “Anh mau xem thử, những nguyên liệu này như thế nào?”
Nguyên liệu thô ngọc Hòa Điền chất thành núi nhỏ kia không lớn, phần lớn đều chỉ rộng bằng hai đầu ngón tay, dài nhất cũng chỉ bằng ngón tay cái, tất cả đều là nguyên liệu thô nhỏ.
Vỏ vẩy kim, vỏ đỏ thẫm, vỏ thu lê vân vân, đủ loại nguyên liệu có màu vỏ khác nhau trộn lẫn vào trong, hơn nữa độ trắng của nguyên liệu không tệ, trông rất bắt mắt.
Mấy nam nữ đứng bên cạnh quầy hàng đều cầm nguyên liệu thô lên thưởng thức, miệng bàn tán liên hồi.
“Độ láng mịn của nguyên liệu rất tốt, cầm lên là cảm thấy rất láng mịn, xúc cảm này chắc chắn là xúc cảm của nguyên liệu thô, không sai được.”
“Tôi cũng cảm thấy xúc cảm rất được, lại nhìn lỗ chân lông ở bên trên, mịn màng đều nhau, chắc là nguyên liệu không có vấn đề gì, là nguyên liệu thô thật.
“Tốt nhất là lớp vỏ ngoài có màu sắc, bây giờ những nguyên liệu có vỏ vẩy kim, vỏ thu lê đều đắt muốn chết, vậy mà người ở chỗ này lại cho chọn lựa tùy ý, tôi phải chọn mấy cái đẹp mới được.”
Cố Thiệu Huy và Bát Gia cũng nhìn thấy Lý Phàm đến, đều đến cạnh Lý Phàm.
Cố Thiệu Huy giống như hiến vật quý, cầm nguyên liệu thô lớn cỡ trái xoài trong tay đưa cho Lý Phàm.
“Lý Phàm, cậu mau xem thử cái này, tôi xem cái này lâu lắm rồi, cảm giác không có vấn đề gì cả, nguyên liệu lớn như thế, độ trắng cũng rất tốt, trở về mời người điêu khắc thì sẽ trở thành một món đồ trang trí rất đẹp.”
Cố Thiệu Huy rất đắc ý nói.
Lý Phàm cầm nguyên liệu Cố Thiệu Huy đưa qua nhìn xem, sau đó mặt không chút biểu tình trả nguyên liệu lại cho Cố Thiệu Huy.
Cố Thiệu Huy gãi đầu nói: “Con rể ngoan, cậu làm thế là…”
“Trả lại cho người ta đi.”
Lý Phàm bình thản nói, cúi đầu tiện tay cầm một vài nguyên liệu thô lên xem.
“Lỗ chân lông là dùng phun sa phun, màu sắc được dán từ lớp vỏ khác, dùng nguyên liệu còn coi như có lương tâm, mấy cái này cũng coi như là hàng số một trong nguyên liệu ngọc của Hàn.
Nguyên liệu ngọc của hàng có giá khoảng bốn mươi lăm triệu một tấn, sau khi mua về cắt thành hình trụ, hao tổn khoảng 30-40%, mấy người làm nguyên liệu thô giả cũng không dễ dàng gì.”
Sau khi Lý Phàm nói xong, mấy người đang giả vờ chọn nguyên liệu ở bên cạnh đã dừng động tác lại, nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt đầy ác ý, giống như bọn họ muốn giết người vậy.
Chủ tiệm lại càng hung dữ nhìn Lý Phàm, dụi tàn thuốc xuống đất, lấy chân nghiền mạnh.
“Nhóc con, đừng có ăn nói bậy bạ, không mua thì biến, đừng có ăn nói lung tung ở chỗ của tôi, cản trở việc buôn bán của ông đây, ông cho anh đẹp mặt!”
“Mới vậy đã thẹn quá hóa giận, mấy người đi diễn thuê này có kỹ thuật diễn khá đạt đó, nhưng lời thoại có vẻ cố tình quá, nếu tôi đoán không sai, đống nguyên liệu thô này ông ra giá ba triệu một khối, nếu trả giá xuống còn một triệu tám đến hai triệu tư cũng có thể bán hết.”
Lý Phàm cười nhạt nói.
Mấy người được thuê đến đứng bên cạnh chủ tiệm thay đổi sắc mặt, bị Lý Phàm nói thẳng vạch trần mọi chuyện, làm mấy người có hơi căng thẳng.
Cố Thiệu Huy nhìn đống nguyên liệu thô nhỏ kia, sắc mặt dần uể oải, giống như nhìn thấy một đống tiền đang phất tay chào ông ra đi vậy.
“Tất cả… tất cả đều là giả, nhưng sao tôi nhìn kiểu gì cũng giống đồ thật, cậu không nhìn lầm chứ.”
Cố Thiệu Huy cảm thấy vẫn còn có thể cứu chữa một chút, lớn Lý Phàm sơ sót thì sao.
Lý Phàm cười lắc đầu, vô cùng chắc chắn nói: “Mấy thứ đồ cấp thấp này con sẽ không nhìn lầm đâu, ba, nếu ba thích thì có thể mua, tốt nhất là trả giá xuống phân nửa, nếu không sẽ lỗ to.”
“Xuống phân nửa…”
Cố Thiệu Huy nhìn chủ tiệm, cảm thấy nếu ông trả giá xuống một nửa, chỉ sợ chủ tiệm sẽ xách đao giết người: “Đúng là khổ mà, sao lại nhìn lầm mấy thứ này chứ, tâm hồn của tôi đã bị tổn thương rồi.”
Bát Gia thở dài, vỗ vai Cố Thiệu Huy nói: “Mới thế này mà tổn thương tâm hồn gì chứ, nếu để ông mua mấy thứ này về, vậy thì ông mới bị tổn thương thật đó, chúng ta đi dao tiếp đi, nói không chừng sẽ có phát hiện mới.”
Lý Phàm vui vẻ nói: “Ba, mọi người tiếp tục xem đi, mua ngọc thì không thể ham của rẻ được, tham của rẻ thì sẽ lỗ to đó.”
“Biết rồi, tôi không bao giờ tham của rẻ nữa, nhưng nếu không tham của rẻ thì làm sao có thể nhặt của hội được.”
Cố Thiệu Huy vô cùng ủ rũ nói.
“Nhặt của hời cũng không phải tham đồ rẻ, tham đồ rẻ và nhặt của hời là hai khái niệm khác nhau, ba phải hiểu được đạo lý trong đó thì mới coi như bước vào cảnh giới nhặt của hội được.”
Lý Phàm lại an ủi Cố Thiệu Huy vào câu, sau đó dẫn Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng đi đến nơi khác xem, để Cố Thiệu Huy hỗn độn trong gió một mình.
“Cậu ta nói vậy là có ý gì, nhặt của hời không phải ham của rẻ thì là cái gì? Không tham đồ rẻ thì chắc chắn không nhặt được đồ bị sơ suất mà.”
Cố Thiệu Huy khó hiểu hỏi.
Bát Gia gật gù đắc ý, trông như một người rất có kiến thức: “Muốn nhặt của hời phải có kiến thức và tri thức, đầu tiên phải biết được giá trị của đồ vật.
Sau đó có thể biết được thứ đó là thật hay giả, đây là điều kiện cơ bản nhất của nhặt của hời, còn ham của rẻ thì sao, đó là không biết gì hết, chỉ biết nhìn vào giá rẻ, thế này ông đã hiểu chưa.”
“Hình như là… hơi hiểu rồi, ngẫm lại cũng đúng, xem ra có rẻ hay không, chắc là một khái niệm tương đối.” Cố Thiệu Huy suy tư nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!