Khi Diệp Mặc thấy rõ hai người vừa tới, cũng không nói gì, Vẫn Chân điện này lớn, lại nhiều người bước vào cấm địa Vẫn Chân như vậy, thế nhưng thế giới này vẫn cứ nhỏ như vậy. Hắn biết hai người vừa tới, một người là Duẫn Phán Điệp trước đây đã từng giúp hắn, người khác là Ngô Dự tu sĩ Vô Lượng Hải.
Vô Lượng Hải là tông môn bảy sao, Ngô Dự trước kia từng có mâu thuẫn với Diệp Mặc, chỉ là lúc đó tại thành Vẫn Chân y không tiện đánh nhau với Diệp Mặc mà thôi. Lúc này rõ ràng Ngô Dự đang truy sát Duẫn Phán Điệp, cũng không biết Duẫn Phán Điệp đắc tội gì với Ngô Dự, vậy mà khiến y dám truy sát với Duẫn Phán Điệp của tông môn tám sao.
Lúc này Duẫn Phán Điệp tóc tai bù xù, khắp người đều là vết thương, trên ngực có nhiều vết máu loang lổ, rõ ràng là bị thương không nhẹ. Chỉ là không biết những vết thương này của cô có phải do Ngô Dự đả thương hay không?
Nhìn thấy hai người này, Diệp Mặc lập tức đem tu vi của hắn hiện thị Nguyên Anh tầng ba. Nếu như để cho mọi người biết hắn chỉ trong thời gian ngắn từ Nguyên Anh tầng ba nâng lên Nguyên Anh tầng bốn, coi như là hiếm lạ cũng bị chú ý.
Duẫn Phán Điệp và Ngô Dự thấy Diệp Mặc liền sửng sốt, hai người quả nhiên cũng bất ngờ khi gặp Diệp Mặc ở chỗ này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Là anh?
Duẫn Phán Điệp vô tình nói một câu, thế nhưng lập tức biết cô sẽ gây phiền hà cho đối phương. Tu vi của Ngô Dự là Nguyên Anh tầng bảy, trên Bia đề danh Nguyên Anh xếp thứ hai trăm sáu mươi bảy, tu sĩ Nguyên Anh lợi hại như y không bao nhiêu, không cần phải nói đến cấm địa Vẫn Chân này rồi.
Ngô Dự thấy Diệp Mặc lập tức cười ha ha, y không ngờ vận may của y tốt như vậy, muốn giết Ninh Tiểu Ma này thì đã gặp được rồi.
- Anh ở chỗ này làm gì? Nơi này là khu vực tia sét đen, tu sĩ tới...
Duẫn Phán Điệp nói đến chỗ này lập tức dừng lại, cô chạy trốn cả buổi chính là mượn trợ giúp của tia sét đen để trốn sự truy sát của Ngô Dự, thế nhưng sau khi tới đây, không còn tia sét đen nào cả? Đến cả cô cho đến bây giờ cũng chưa gặp phải tia sét đen.
- Cô có nhiều đồng minh như vậy, vì sao lại đơn độc bị người khác truy sát?
Diệp Mặc cũng có chút nghi hoặc nhìn Duẫn Phán Điệp, Duẫn Phán Điệp đến từ Thiên Tinh phái, trước đây Diệp Mặc đã thấy có một tu sĩ Nguyên Anh tầng tám và một tu sĩ Nguyên Anh tầng bốn đi cùng cô. Nếu như vậy, Duẫn Phán Điệp sao lại có thể bị gã Nguyên Anh tầng bảy Ngô Dự truy sát?
Duẫn Phán Điệp lạnh lùng nhìn Diệp Mặc, lạnh lùng nói:
- Việc này không có liên quan gì đến anh. Anh đi đi, đây là chuyện giữa tôi và Ngô Dự.
Diệp Mặc mỉm cười, nếu như là người khác hắn còn muốn đi, thế nhưng gã Ngô Dự này hắn đã hứa với em dâu Trình Na Na là phải giết y, lúc này làm sao có thể rời khỏi?
- Còn muốn chạy hả? Tên họ Ninh. Chỉ có thể nói vận khí của cậu không tốt. Gặp phải tôi, nếu như Ngô Dự tôi để cho cậu đi, tôi sẽ không tiếp tục tu luyện nữa. Tôi đã nói rồi, cậu không nên gặp tôi. Nhưng cậu hết lần này tới lần khác gặp phải tôi.
Diệp Mặc vẫn không trả lời, Ngô Dự cười lạnh một tiếng mới nói.
Duẫn Phán Điệp nghi hoặc nhìn Diệp Mặc:
- Anh và y có thù oán à?
Diệp Mặc gật đầu, thấy tóc tai của cô bù xù, hơn nữa thấy Duẫn Phán Điệp hỗn loạn, nói:
- Không sai, tôi và y có thù oán, việc này không liên quan gì đến cô, cô đi trước đi, tôi muốn tìm y báo thù.
Duẫn Phán Điệp nhíu mày nói:
- Cứ cho anh là Nguyên Anh tầng ba, anh tưởng anh là đối thủ của Ngô Dự sao? Gã họ Ngô này đã là Nguyên Anh tầng bảy, đứng thứ hai trăm sáu mươi bảy của danh nhân đường Nguyên Anh.
Hiển nhiên Duẫn Phán Điệp cho rằng Diệp Mặc nói khoác, không cần nói báo thù, cứ cho là sát thương nhẹ Ngô Dự phỏng chừng cũng không có khả năng.
Trong lòng Diệp Mặc cười nhạt, Ngô Dự gã hèn mọn này chỉ là Nguyên Anh tầng bảy, chỉ là xếp hạng hai trăm sáu mươi bảy trên Bia đề danh Nguyên Anh. Khi hắn ở Nguyên Anh sơ kỳ tầng ba đã giết Lô Kiếm Cường xếp hạng thứ hai trăm mười chín trên Bia đề danh Nguyên Anh, hiện tại hắn đã thăng cấp Nguyên Anh trung kỳ tầng bốn rồi, muốn giết Ngô Dự căn bản là không phi bất cứ khí lực gì.
- Ha ha, nếu đã gặp. Cũng không thể đi rồi. Duẫn Phán Điệp, nếu như cô giao Nhược Thủy linh châu ra, cô có thể đi, cô và tôi đều là đệ tử của tông môn lớn. Tôi cũng không nên làm khó dễ cô. Thế nhưng người này, tôi cần phải giết.
Nói xong, Ngô Dự lạnh lùng nhìn Diệp Mặc.
Nhược Thủy linh châu? Diệp Mặc giật mình. Thứ này quả là đồ vật tốt, hoàn toàn không thua tài liệu cấp mười của hắn, sợi lông đuôi của Cửu Vĩ Kim Bằng, thậm chí tính thực dụng còn cao hơn cả sợi lông đuôi của Cửu Vĩ Kim Bằng.
Khi giữ Nhược Thủy linh châu để tu luyện, rất có ích đối với tu sĩ, không chỉ có thể khiến cho tu sĩ nhập định rất nhanh còn làm cho tinh thần yên định, điểm này có chút công hiệu giống Khổ Trúc. Thế nhưng Nhược Thủy linh châu còn có một công dụng quan trọng hơn, nếu trường kỳ sử dụng Nhược Thủy linh châu tu luyện, có thể khiến cho thần thức của người tu luyện nâng lên cao, hơn nữa độ tinh khiết cũng sẽ nâng cao giống vậy.
Nếu như nói một số này vẫn chưa đủ để nói rõ lợi ích của Nhược Thủy linh châu, Nhược Thủy linh châu làm tài liệu cấp mười cũng giống như vật luyện khí quý báu nhất. Coi như luyện khí sư không hiểu luyện khí, dùng Nhược Thủy linh châu thậm chí có thể luyện chế ra chân khí.
Diệp Mặc không ngờ tại cấm địa Vẫn Chân lại có đồ vật tốt như vậy, mà thứ đồ này dường như bị Duẫn Phán Điệp đoạt rồi. Nếu như không phải Duẫn Phán Điệp trước đây giúp hắn, hắn thậm chí nói không chừng đã cướp về rồi. Thế nhưng lúc này Diệp Mặc đương nhiên sẽ không nghĩ đến việc này, cô ta vừa mới giúp hắn, hắn ngược lại đi cướp đồ vật của người ta sao.
Duẫn Phán Điệp nhìn Ngô Dự, trong lòng cô hiểu rõ, coi như là cô và Diệp Mặc hai người có hợp lại cũng không phải là đối thủ của Ngô Dự.
Sau khi hiểu rõ đạo lý này, Duẫn Phán Điệp bỗng nhiên nói:
- Ngô Dự, đồ vật này tôi có thể để cho anh, thế nhưng anh phải thả chúng tôi đi.
Ngô Dự cười ha ha, đưa chiếc quạt gấp trong tay ra.
Thế nhưng chưa đợi y nói, Diệp Mặc đã nói trước:
- Cô Duẫn, tôi nghĩ đợi lát nữa tôi quấn lấy y, cô lập tức đi báo tin, như vậy mới có thể cứu mạng của tôi. Bằng không cả hai chúng ta đều chết.
Tuy rằng Diệp Mặc gọi cô là cô Duẫn, trong lòng của Duẫn Phán Điệp lại không thích, nhưng cô không chút do dự lắc đầu nói:
- Anh không phải là đối thủ của y, muốn đánh sẽ cùng tiến lên đánh.
Diệp Mặc không ngờ Duẫn Phán Điệp lại có tinh thần trọng nghĩa như thế, hắn chỉ muốn dụ người phụ nữ này đi, sau đó giết Ngô Dự mà thôi, nhưng không ngờ Duẫn Phán Điệp không đồng ý. Nghĩ tới đây, Diệp Mặc đành phải nói lần nữa.
- Cô Duẫn, cô cho rằng sau khi cô giao Nhược Thủy linh châu ra, Ngô Dự sẽ bỏ qua cho cô sao?
Duẫn Phán Điệp vô thức lắc đầu, cô là đệ tử của Thiên Tinh phái, một khi tha cho mình, tông môn cũng sẽ tìm tới Vô Lượng Hải.
Diệp Mặc lần nữa nói:
- Vậy cô cho rằng chúng ta cùng tiến lên sẽ là đối thủ của y sao?
Duẫn Phán Điệp không chút do dự lắc đầu, tu vi của đối phương là Nguyên Anh tầng bảy, coi như là hai người cùng tiến lên cũng không phải là đối thủ của y.
Diệp Mặc vỗ tay một cái nói rằng:
- Vậy được rồi, tôi giữ chân y, cô đi gọi người, nói không chừng thực sự có thể cứu được tôi, bằng không chúng ta hai người sẽ cùng chết.
Ngô Dự cười lạnh một tiếng, căn bản là không đợi Duẫn Phán Điệp đáp trả, chiếc quạt gấp trong tay của y đã phóng ra mấy luồng khí âm u lạnh lẽo, muốn cuốn toàn bộ Duẫn Phán Điệp và Diệp Mặc vào.
Diệp Mặc thầm hận Duẫn Phán Điệp bất động, bằng không hắn đầu cố ý để cho Ngô Dự cuốn vào. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể tùy ý xuất ra một thanh trường kiếm.
- Tôi cố giữ chân y, anh mau đi gọi người.
Duẫn Phán Điệp nghĩ đến Ngô Dự cuối cùng là do chính cô dẫn tới, chính cô lại đào tẩu, hình như có chút quá đáng.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng mắng:
- Cô là óc heo phải không? Tôi làm sao có thể gọi người được? Cô muốn tôi chết thì cứ nói thẳng ra, đừng mượn cớ.
Nếu như không có Ngô Dự ở đấy, Duẫn Phán Điệp không chút do dự sẽ mắng lại. Thế nhưng lúc này cô cẩn thận nhớ tới, Diệp Mặc nói cũng không sai. Diệp Mặc trước đây ở bên ngoài căn bản không được hoan nghênh, hắn có thể gọi người đến mới là chuyện kỳ lạ, chỉ có cô mới có thể gọi được đồng minh đến.
Vừa nghĩ tới đây, Duẫn Phán Điệp lại cảm thấy chiếc quạt của Ngô Dự đã phát ra mấy luồng khí lạnh lẽo âm u quấn lấy cô, cô còn chưa kịp phản ứng, mấy luồng gió lạnh đã buộc chân nguyên của cô, một luồng gió lạnh đã đánh vào đan điền của cô, Duẫn Phán Điệp lần nữa phun ra ngụm máu tươi, đồng thời âm thầm kinh hãi sự lợi hại của Ngô Dự.
Trong lòng Diệp Mặc cười lạnh, hắn cố ý khiến cho người phụ nữ này chịu cay đắng một chút, bằng không ở trước mặt hắn Ngô Dự muốn đả thương đến Duẫn Phán Điệp căn bản là không có khả năng.
Thấy Duẫn Phán Điệp bị thương, Diệp Mặc biết là lúc này nên thả cô đi, trường kiếm trong tay của hắn trong nháy mắt đã phát ra nhiều kiếm quang, lần này hắn sử dụng phi kiếm bình thường để phóng "Huyễn Vân phân liệt đao" ra.
Tuy rằng uy lực kém hơn "Tử Đao" nhiều, thế nhưng mũi kiếm kia xác thực rất nhiều kiếm quang phân tách ra, hơn nữa càng ngày càng nhiều. Ngô Dự vừa rồi còn ung dung tự tại giờ bỗng vất vả hẳn, y cảm thấy chiếc quạt của y ngày càng khó thổi ra khí lạnh.
Ngô Dự thừ người ra, việc này hoàn toàn nằm ngoại dự liệu của y. Duẫn Phán Điệp bị chân nguyên của Ngô Dự trói buộc bên trong và đã được Diệp Mặc cứu ra cũng ngây ngẩn cả người, cô thấy Diệp Mặc đang có ưu thế, cũng sững sờ đứng sang một bên.
Diệp Mặc thấy thế vội vã kêu lên:
- Cô cô ngốc không đấy? Đây là tuyệt chiêu của tôi, cầm cự không được bao lâu, nếu như còn không đi, chuẩn bị cùng chết nhé.
Duẫn Phán Điệp chợt tỉnh lại, cũng hiểu rõ tình huống của Diệp Mặc, thế nhưng gã Ninh Tiểu Ma này mới chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, muốn cầm cự Ngô Dự, ngoại trừ dùng tuyệt chiêu ra căn bản là không có bất kỳ biện pháp nào khác. Nghĩ tời đây, cô rất nhanh chóng phóng ra phi kiếm, đồng thời kêu lên:
- Anh gắng cầm cự một chút, tôi lập tức gọi người đến.
Trong lòng Ngô Dự vốn có chút lo lắng, thế nhưng vừa nghe Diệp Mặc nói đây là tuyệt chiêu của hắn cầm cự không được bao lâu. Y bỗng chốc yên lòng, thế nhưng hiện tại Duẫn Phán Điệp muốn đi, y vội vàng, bất chấp mọi thứ, mạnh mẽ thu hồi chiệc quạt, không ngừng phóng ra pháp quyết trên tay.
Chỉ trong chốc lát, khí lạnh vừa mới phát ra từ quạt giấy, lúc này thật giống như từ trong thân thể y đi ra chi chít.
Từng luồng khí lạnh lẽo âm u giống như một sợi dây thừng có trí tuệ và còn mắt, muốn buộc chặt Diệp Mặc.
Diệp Mặc cười lạnh, phi kiếm trong tay vừa nãy phát ra nhiều mũi kiếm được hắn thu trở lại, đồng thời một trường đao ánh tím nhạt xuất hiện trong tay hắn, sau đó không thèm nhìn Ngô Dự nói:
- Vừa nãy chỉ là khởi động, hiện tại mới là đệ nhất đao của ta, mày tiếp một đao của ta đi.