Tuy rằng rất nhiều người muốn xông lên đoạt lấy "Cửu Thái Liên", thế nhưng cũng không có ai dũng cảm xông lên, ai cũng hiểu rằng người xông lên đầu tiên chính là tìm chết, ngay cả Diệp Mặc cũng không dám xông lên.
Tu sĩ xung quanh đầm nước ngày càng náo động, nếu như cứ tiếp diễn bầu không khí này sau một khắc khẳng định sẽ có người xông lên. Lúc này một gã tu sĩ Nguyên Anh tầng chín đứng ra nói:
- Xin mọi người yên lặng một chút, hãy nghe tôi nói một câu.
Tu sĩ Nguyên Anh tầng chín này hiển nhiên có chút uy vọng, khi y mở miệng liền có rất nhiều tu sĩ đã an tĩnh trở lại.
Diệp Mặc nhỏ giọng hỏi người bên cạnh mình một câu:
- Người này là ai vậy?
Tu sĩ kia nghi hoặc nhìn Diệp Mặc một cái, có chút không hiểu rõ vì sao Diệp Mặc ngay cả người kia cũng không nhận ra, thế nhưng y vẫn trả lời:
- Đây là Lao Hề, đệ tử của tông môn tam sao Vũ Đan môn, và là một Đan Vương nhị phẩm.
Diệp Mặc lúc này mới hiểu được vì sao Lao Hề này lại có uy vọng cao như vậy rồi, hóa ra là một Đan Vương nhị phẩm. Người mà các tu sĩ không muốn đắc tội nhất chính là Luyện Đan sư, huông chí đây là một Đan Vương nhị phẩm.
Lao Hề không thấy có ai phản đối với lời y nói, lập tức lại cao giọng nói:
- Gốc "Cửu Thái Liên" này gần như đã hoàn toàn thành thục, chỗ tốt của "Cửu Thái Liên" chắc tất cả mọi người đều đã biết, tôi cũng không cần phải nói nữa. Thế nhưng "Cửu Thái Liên" này chỉ có một gốc, chúng ta coi như là đánh nhau sống chết thì cũng chỉ có một người có được "Cửu Thái Liên". Thế nhưng tôi lại có một biện pháp khiến nhiều người có được lợi ích của "Cửu Thái Liên" hơn.
Diệp Mặc đã có chút hiểu được ý tứ của Lao Hề rồi. Hắn khẳng định là muốn đợi "Cửu Thái Liên" hoàn toàn thành thục sau đó hòa tan cái linh đàm này.
- Lao Đan Vương, ngươi nói nhanh một chút đi, chỉ cần tất cả mọi người đều có lợi, chúng tôi khẳng định đều sẽ nghe theo ngươi.
Đã có tu sĩ kêu lên. Nguồn: http://truyenfull.vn
Lao Hề gật đầu tiếp tục nói:
- Điều kiện để "Cửu Thái Liên" thành thục tương đối hà khắc, không chỉ cần thời gian vô số năm, hơn nữa hoàn cảnh cũng cực kỳ trọng yếu. Gốc "Cửu Thái Liên" này có thể sinh trưởng thành thục ở đây hiển nhiên là có quan hệ đến đầm nước này, nếu như tôi đoán không sai, đây chính là một linh đàm, sở dĩ chúng ta không có cảm giác gì, là bởi vì đại bộ phận linh đã cung cấp cho "Cửu Thái Liên" rồi.
- Tôi nói cho mọi người biết một tin tức tốt, đó là ngày nào đó "Cửu Thái Liên" thành thục tại linh đàm, không có ai lấy nó ra, "Cửu Thái Liên" sẽ lập tức tự động hòa tan vào linh đàm, không chỉ đem linh khí đã từng hấp thụ tặng lại cho linh đàm hơn nữa ngay cả dược tính cũng sẽ cấp toàn bộ cho linh đàm. Lúc đó chúng ta chỉ cần đi vào linh đàm tu luyện thì hiệu quả sẽ không thấp hơn so với "Cửu uẩn đan" là bao.
Diệp Mặc biết Lao Hề nói không sai, lúc này cũng có một gã tu sĩ đứng ra nói:
- Tôi cũng là đan sư, lời Lao Đan Vương nói hoàn toàn là thật, tôi có thể làm chứng.
Ở đây có nhiều cao thủ như vậy, chỉ có một người có khả năng cướp được "Cửu Thái Liên", vì thế khi lời Lao Hề nói ra các tu sĩ xung quanh linh đàm đều an tĩnh lại. Hiển nhiên đều đồng tình với lời Lao Hề nói, tất cả đều hiểu cho dù là có may mắn cướp được "Cửu Thái Liên" thì cũng không có cách nào chạy trốn.
Diệp Mặc nhớ ngày trước tại "Sa Nguyên dược cốc" gặp được một Linh Tủy trì, lúc đó hắn trộm hơn một nửa Linh Tủy trì, hiện tại đối với cái linh đàm này hắn cũng muốn làm như vậy. Cũng không phải vì chỗ tốt của linh đàm này mà là hắn có một gốc "Ngũ Thái Liên", mà cái linh đàm này lại có thể nuôi dưỡng một cây "Cửu Thái Liên" vậy thì chắc chắn cũng có lợi đối với "Ngũ Thái Liên" của hắn.
Chỉ là hiện tại chỗ này nhiều người như vậy, hắn căn bản là không có cách nào động thủ, duy nhất chỉ có thể đợi "Cửu Thái Liên" thành thục, khi đó tất cả đều tiến vào thì mới có cơ hội đục nước béo cò.
Mùi mà "Cửu Thái Liên" tỏa ra càng ngày càng đậm, tu sĩ kéo tới đây cũng càng ngày càng nhiều, tu sĩ mới tới không biết được tình huống, cũng đều tự động lưu lại bên đầm cũng không có ý định vượt qua.
Diệp Mặc thấy có vài tu sĩ mặc trên người y phục củ Huyền Băng phái liền muốn đến nói chuyện, nhưng rồi cũng phải cố gắng kìm nén lại.
Không bao lâu sau lại có thêm sáu thân ảnh rất nhanh đi tới, chính là các đạo cô của Thanh Mộng trai, Lăng Hiểu Sương cũng ở trong đó, Diệp Mặc cảm giác được khí thế của Lăng Hiểu Sương có một chút biến hóa, chắc là đã đạt được thứ tốt nào đó ở trong này rồi.
Ngay sau đó, các tu sĩ của Thiên Tinh phái cũng tới rồi. Duẫn Phán Điệp vừa đến nơi này đã nhìn xung quanh, tựa hồ như đang tìm cái gì đó, thế nhưng rất nhanh cô liền thất vọng, cô không thấy được Diệp Mặc cũng không gặp được Ngô Dự.
Diệp Mặc thầm cảm thấy may mắn là lúc trước đã bỏ mặt nạ ra dùng tướng mạo sẵn có, nếu không sẽ bị cô ta nhận biết ngay.
Tất cả các tu sĩ đều đi đến sát bên bờ linh đàm nhìn chằm chằm vào "Cửu Thái Liên", chỉ có Duẫn Phán Điệp là có chút không yên lòng, cô đi tới trước mặt Lăng Hiểu Sương nhỏ giọng hỏi:
- Thanh Sương sư tỷ, em cần hỏi chị một chuyện...
Lăng Hiểu Sương nghi hoặc nhìn Duẫn Phán Điệp:
- Phán Điệp sư muội, em có chuyện gì thì cứ nói đi, nếu như chị biết thì khẳng định sẽ nói cho em.
- Cái này...
Duẫn Phán Điệp do dự chốc lát rồi lập tức hỏi:
- Thanh Sương sư tỷ, em muốn hỏi một chút, chị quen biết Ninh Tiểu Ma sư huynh sao?
- Hả...
Lăng Hiểu Sương lẳng lặng nhìn Duẫn Phán Điệp, cô thực sự nghĩ không ra Duẫn Phán Điệp vì sao lại đối với cái tên Ninh Tiểu Ma kia có cách gọi thân thiết như thế, còn là Tiểu Ma sư huynh. Trước đó không phải còn là dáng vẻ muốn giết hắn sao? Lăng Hiểu Sương bỗng nhiên nhớ tới mấy người sư muội Thành Hàn, bỗng nhiên vô thức mà rùng mình một cái:
Cái tên Ninh Tiểu Ma này rốt cuộc là loại người gì? Không ngờ biết cách mê hoặc con gái? Khi nào gặp lại nhất định phải hỏi rõ chuyện này, nếu như là hắn tu luyện một loại ma công chuyên mê hoặc phụ nữ, thì cho dù là sư phụ có đứng ra cô cũng muốn diệt trừ cái tên Ninh Tiểu Ma này.
Bỗng nhiên cô nhớ ra là phải trả lời câu hỏi của Duẫn Phán Điệp, không thể làm gì khác hơn là nói rằng:
- Chị cũng chỉ ngẫu nhiên thấy hắn trêu ghẹo con gái, khi đó mới có chút ấn tượng. Phán Điệp sư muội, chị nói cho em biết, cái tên Ninh Tiểu Ma kia tuyệt đối không phải là một tu sĩ chính phái. Chị hoài nghi hắn có một loại thủ đoạn bỉ ổi nào đó với các cô gái, em nghìn vạn lần phải cẩn thận với hắn đó.
Duẫn Phán Điệp nhíu nhíu mày, Lăng Hiểu Sương hiểu lầm y của cô rồi, bản thân cũng đâu có ý gì khác đối với Ninh Tiểu Ma, chỉ là muốn nghe một chút về lai lịch của hắn, nếu như hắn còn có sự tình nào còn đang dang dở thì bản thân giúp đỡ hắn làm nốt cũng tốt. Du sao thì Ninh Tiểu Ma cũng vì trợ giúp cô nên cuối cùng mới bị Ngô Dự giết chết.
Thế nhưng lời của Lăng Hiểu Sương nói là vì muốn tốt cho cô, thế nên cô cũng không nói thêm gì, chỉ có thể nói một câu cảm tạ rồi rời đi. Lăng Hiểu Sương nhìn thoáng qua Duẫn Phán Điệp bỏ đi, nhíu mày, trong lòng rất là lo lắng, cô lo rằng chính mấy người sư muội của mình không biết đã bị Ninh Tiểu Ma khi dễ đến mức nào rồi.
Lúc này ở phía sau lại có một su sĩ Nguyên Anh hậu kỳ phi độn đến, tên tu sĩ kia thấy ở giữa linh đàm có "Cửu Thái Liên" trong mắt nhất thời toát ra ánh sáng nóng bỏng, thậm chí ngay cả nửa câu cũng không nói liền trực tiếp vọt tới, muốn cướp lấy "Cửu Thái Liên".
Vốn đã rất khẩn trương, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, hiện giờ đã bị người mới tới kia khiến cho tất cả bùng nổ ra. Không còn ai nguyện ý chờ đợi "Cửu Thái Liên" dung nhập vào linh đàm nữa. Tất cả đếu "Oanh" một tiếng lao về phía "Cửu Thái Liên" trong linh đàm.
Nhất thời các loại pháp bảo trùng điệp bay lượn phía trên linh đàm, đao khí, kiếm quang, ánh lửa, băng tiễn các loại...Cái gì có thể công kích được đều tung hết ra, âm thanh công kích, những tiếng kêu là thảm thiết, còn có các loại thuật pháp kịch liệt bạo nổ phía trên linh đàm.
Tất cả những cuộc công kích này đều xoay quanh "Cửu Thái Liên", một khi có tu sĩ nào tiếp cận đến gần "Cửu Thái Liên" liền bị vô số công kích nhắm vào người. Chỉ trong chốc lát, đã có khoảng trăm tu sĩ tham trận tranh đấu phải ngã xuống.
Lao Hề lúc này vẫn đang cực lực kêu gọi mọi người dừng tay, thế nhưng cục diện này một khi nổ ra mà muốn nó dừng lại thì hoàn toàn là si tâm vọng tưởng. Cuối cùng, Lao Hề cũng không suy nghĩ nữa, nếu bây giờ y không lao lên, thì ngay cả muốn sờ vào "Cửu Thái Liên" cũng sẽ không được.
Diệp Mặc cũng lao lên, chỉ là hắn không có ý định đi cướp lấy "Cửu Thái Liên", hắn biết tuy rằng đơn đả độc đấu hắn không hề kém hơn bất cứ người nào, thế nhưng nơi này có nhiều tu sĩ Nguyên Anh tầng chín, tầng tám như vậy, thì một mình hắn căn bản là không thể cướp được "Cửu Thái Liên".
Cái hắn muốn chính là nước ở trong cái linh đàm này, linh đàm này đã nuôi dưỡng được "Cửu Thái Liên", hiển nhiên không như những linh đàm khác, đầm nước này đối với người khác có thể là vô ích, nhưng đối với thì đã có chỗ để trọng dụng rồi.
Bởi vì hắn có một gốc cây "Cửu Thái Liên" còn chưa có thành thục, bây giờ nó vẫn còn là "Ngũ Thái Liên". Lúc này hắn lại tìm được một loại đầm nước có khả năng nuôi dưỡng được "Cửu Thái Liên", hắn sao có thể bỏ qua được?
Hắn nhanh chóng chạy vào bên trong linh đàm, không ngừng đem nước trong linh đàm chuyển vào Thế giới trang vàng của mình.
Nước trong linh đàm không ngừng ít đi, thế nhưng tất cả mọi người đều đang điên cuồng, vì "Cửu Thái Liên" rồi, nên không có ai chú ý đến việc nước trong linh đàm bị dẫn đi mất.
- Thành thục rồi...
Không biết là ai kêu lên một câu, liền khiến tất cả các tu sĩ còn đang tranh đấu xung quanh đều dừng lại nhìn về phía gốc cây "Cửu Thái Liên" mà trước đó còn tản ra linh khí, lúc này đã hiện rõ ra thêm một màu sắc thứ chín. Vậy là chín màu sắc đã hiện rõ ra trên "Cửu Thái Liên", hơn nữa còn có linh vận nhạn nhạt tản mát ra ngoài.
- Đầm nước đã ít đi rất nhiều...
Lập tức có người chú ý đến lượng nước bên trong linh đàm đang không ngừng ít đi, còn ít hơn trước rất nhiều.
Có người đang thu lấy nước trong linh đàm, hầu như tất cả các tu sĩ đều hiểu ra điều này. Nhất thời rất nhiều người đều cùng nhau làm giống như Diệp Mặc, trở thành một gã công nhân bơm nước. Nhiều người cùng bơm nước như vậy, khiến nước trong linh đàm mất đi càng nhanh hơn.
Một số người biết linh khí chín màu ở mặt ngoài linh đàm là không có cách nào mang đi rồi nên nhanh chóng bắt đầu ngồi ở phía trên đầm nước hấp thụ linh tính của "Cửu Thái Liên", tự thân cải thiện linh cản và tư chất của mình. Một số người không hiểu gì, còn trực tiếp chìm vào trong linh đàm bắt đầu tu luyện.
Thế nhưng những người này rất nhanh hiểu rõ rằng ở bên ngoài có hiệu quả hơn là chìm vào trong nước tu luyện, trong nhất thời, mặt bên ngoài linh đàm có rất đông các tu sĩ ngồi xuống tu luyện. Trận tranh đấu vừa rồi hoàn toàn anh tĩnh trở lại giống như là chưa hề có gì xảy ra cả.
Tất cả mọi người đều biết, cơ hội này quý giá như thế nào. Đó chính là cải thiện linh căn và tư chất của bản thân, có lẽ kiếp này chỉ có một cơ hội này mà thôi.
Diệp Mặc thấy chín màu sắc bên trong linh đàm dần dần tiêu tán, hắn biết rằng linh tính bên trong linh đàm của "Cửu Thái Liên" đã tiêu hao hết rồi.
Hắn cũng không tiếp tục thu lấy đầm nước nữa, lúc này nước trong linh đàm đã bị hắn lấy đi hơn một nửa, đối với "Ngũ Thái Liên" của hắn mà nói hẳn là đủ rồi.
Tuy rằng chỉ có một phần dược tính của "Cửu Thái Liên" bị đông đảo các tu sĩ phân chia, thế nhưng vẫn rất nhiều tu sĩ đề thăng được bản chất linh căn của mình, đối với các tu sĩ mà nói thì việc linh căn được đề thăng là một chỗ tốt khó có thể đánh giá rõ ràng được, bởi vì ý nghĩa của việc này liên quan đến việc bản thân có thể tu luyện đến cảnh giới tối cao hay không?
Có vài tu sĩ khi nãy gia nhập vào trận tranh đấu hiện giờ muốn trả thù, nhưng phát hiện từng cột sáng màu trắng bắt đầu chớp động. Những người hểu biết đều hiểu rằng cấm địa Vẫn Chân đã đến lúc kết thúc rồi.