- Đúng là "Yên vụ chi lan", số lượng thật cũng không ít, có dến hơn mười gốc.
Lưu Mạn Hương và Kinh Dục Điền hiển nhiên đã thấy hơn mười gốc "Yên vụ chi lan". Lưu Mạn Hương chủ động ngừng lại, nói với Kinh Dục Điền một câu, ý tứ rất rõ ràng, những linh dược này cần nên động thủ không?
Kinh Dục Điền đứng một bên nhìn Diệp Mặc, gật đầu với Lưu Mạn Hương, hiển nhiên tu vi của Diệp Mặc chỉ có Nguyên Anh tầng bốn, ở trong mắt gã còn không là gì. Không nói gã đã là tu vi Nguyên Anh tầng năm, mà Lưu Mạn Hương cũng có tu vi Nguyên Anh tầng một, bọn họ hai người căn bản là không cần sợ một tu sĩ Nguyên Anh tầng bốn như Diệp Mặc.
Thế nhưng gã hiển nhiên cũng không có do dự định biểu hiện cường thế, chỉ là nhìn biểu tình sững sờ đang đứng ở một bên của Diệp Mặc mà kỳ quái nói:
- Này, vị bằng hữu kia, chúng ta có thể cùng nhau tiêu diệt con Man Ngưu thú này, ở đây có hơn mười gốc "Yên vụ chi lan", chúng ta cùng nhau chia đều, anh thấy thế nào?
Chỉ là một con Man Ngưu thú cấp năm, căn bản là không cần tu sĩ Nguyên Anh liên thủ, dù là Lưu Mạn Hương cũng có thể tiện tay tiêu diệt.
Nắm tay của Diệp Mặc đã có chút trắng bệch, khóe mắt của hắn thậm chí có chút tơ máu màu hồng, Diệp Mặc cũng không bùng nổ sau khi Kinh Dục Điền nói những lời này, trái lại hắn bình tĩnh xuống một chút.
Nếu đã gặp được Kinh Dục Điền, hắn tuyệt đối sẽ không để đối phương chạy thoát, hắn nhất định cần tỉnh táo lại, phòng ngừa đối phương nghi ngờ rồi chạy trốn. Khi đó hắn phải đi Đông Huyền châu thì không biết cần bao lâu mới có cơ hội.
Thấy Diệp Mặc vẫn không nói gì, chỉ nhìn mình, Kinh Dục Điền liền nhíu nhíu đầu mày.
- Con đàn bà bên cạnh mày, ông đây nhìn trúng rồi, để lại cho ông đây dùng, về phần mày cũng chỉ là một phế vật rác rưởi...
Diệp Mặc nhìn lướt qua Lưu Mạn Hương cười lạnh nói.
Và đúng như hắn đã dự liệu, hắn còn chưa có nói xong, Kinh Dục Điền liền nhảy dựng lên. Khi nào mà một tên chỉ là tu sĩ Nguyên Anh tầng bốn lại dám có chủ ý với cả phụ nữ của mình?
Lửa giận trong nháy mắt bốc lên đến gáy Kinh Dục Điền, gã giương tay lên, sáu thanh phi đao mang theo hàn quang lòe lòe nhanh chóng bay đi.
Diệp Mặc nhìn lên, dĩ nhiên phát hiện đây là một tổ phi đao, sáu cây phi đao mỗi một cây đều là một kiện linh khí cực phẩm, mà sáu cây phi đao kết hợp lại dĩ nhiên không kém hơn một kiện chân khí.
Ngay khi sáu cây phi đao được Kinh Dục Điền ném ra, lập tức mở rộng trong không trung, đảo mặt đã hình thành một vòng cung đem Diệp Mặc vây ở trong.
Lưu Mạn Hương đứng ở một bên quan sát, khi thấy sáu cây phi đao được xuất ra, trong mắt lộ ra một tia thèm muốn, ngược lại lạnh lùng nhìn Diệp Mặc.
Sự lợi hại của Kinh Dục Điền toàn bộ hiện trên bộ đao khí, một tổ phi đao này của gã không chỉ tương đương với một kiện chân khí thứ phẩm, hơn nữa tại thời điểm đối địch còn có tác dụng trọng yếu. Tổ phi đao này có một đặc tính, sau khi đã lập thành kết cấu, tu sĩ ở trung tâm của màn đao sẽ bị ràng buộc rất khó thoát ra.
Càng không chỉ nói hiện này tu sĩ trước mắt tu vi so với Kinh Dục Điền còn thấp hơn một tầng, vì vậy trong mắt Lưu Mạn Hương, Kinh Dục Điền đã nắm chắc phần thắng rồi.
Khi một tổ phi đao này biến ảo thành màn đao đem Diệp Mặc hoàn toàn bao vây lại, Kinh Dục Điền vốn vô cùng phẫn nộ tự nhiên có chút hòa hoãn lại. Gã thậm chí hoài nghi đối phương quen biết mình, bằng không làm sao biết sau khi mình nổi giận, sẽ xuất ra sát chiêu? Cũng may đối phương rốt cuộc cũng không được như ý nguyện.
Nếu như là tu sĩ khác, Diệp Mặc vốn là chẳng cần dùng loại thủ đoạn khiêu khích đối phương phẫn nộ này, thế nhưng thù hận của hắn và Kinh Dục Điền thật sự là quá sâu rồi. Khi trước Kinh Dục Điền mới là Nguyên Anh tầng một, dùng linh dược tích lũy vài chục năm đến nay gã đã là Nguyên Anh tầng năm rồi, điều này làm cho Diệp Mặc có chút lo lắng.
Tu Chân giới chuyện gì cũng có thể phát sinh, mượn chính hắn mà nói, ngày đó không phải là một người bình thường sao? Hiện tại thậm chí có thể chém giết tu sĩ cùng cấp. sở dĩ hắn không xem thường Kinh Dục Điền mấy chục năm không gặp, là bởi vì hắn tuyệt đối không muốn để đối phương có cơ hội chạy trốn.
Thế nhưng sau khi Diệp Mặc thấy Kinh Dục Điền xuất thủ, hắn âm thầm lắc đầu, quả nhiên là nhờ linh dược thăng tiến tu vi. Khi vừa ra tay Diệp Mặc đã biết, người này chỉ có một bộ đao pháp kia là có vẻ lợi hại, chân nguyên và thần thức của bản thân gã thật không đáng nhắc tới.
Coi như là Bác Dung ở chỗ này, Diệp Mặc phỏng chừng y cũng có thể nắm Kinh Dục Điền trong tay, không cần phải nói đến chính bản thân mình ra tay.
Diệp Mặc không đợi mảng sáng và màn đao của phi đao hiển hiện ra toàn bộ, "Tử Đao" của hắn đã được xuất ra. Nếu như đối mặt với tu sĩ như Ngô Dự, thì đệ nhất đao của hắn mới có thể là "Huyễn vân thúc nguyên đao", thế nhưng Kinh Dục Điền và hắn thực sự không phải là người cùng đẳng cấp, chênh lệch tương đối xa.
"Huyễn vân phi toàn đao" được Diệp Mặc bổ ra, màn phi đao lúc đầu còn bao phủ lấy Diệp Mặc giống như tấm vải gặp phải dao bén, lập tức bị rách tan tành, như bong bóng xà phòng tan biến mất.
Răng rắc...
Vài tiếng vỡ giòn vang lên, sáu cây phi đao trôi nổi trên đầu Diệp Mặc trong nháy mắt bị đao khí màu tím cuốn đi, toàn bộ phi đao bị cuốn đi va chạm vào nhau kêu lên những tiếng "Leng keng". Mà Kinh Dục Điền là chủ nhân của số linh khí phi đao này không có cách nào khống chế lại.
Kinh Dục Điền chỉ có thể ngơ ngác nhìn phi đao của mình bị đao quang màu tím cuốn đi, hoàn toàn không kịp phản ứng, lại có thêm một đường đao quang màu tím thật dài trực tiếp bổ về phía đan điền của gã.
Phụt...
Một ngụm máu tươi phun ra, trên người Kinh Dục Điền dần hiện ra một vệt máu, một viên Nguyên Anh nhỏ đang khủng hoảng tột cùng không ngờ bị một đao này của Diệp Mặc trực tiếp làm xuất hiện. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Nguyên Anh kia mới vừa chạy ra, lập tức đã bị đao quang màu tím phá thành mảnh vụn.
Mất đi Nguyên Anh, Kinh Dục Điền ngây dại nhìn Diệp Mặc, nếu như việc này từ đầu chí cuối đều không phát sinh ngay trước mắt, gã căn bản là sẽ không tin, một tu sĩ Nguyên Anh tầng năm lại bị một tu sĩ Nguyên Anh tầng bốn dùng không quá ba chiêu đã tiêu diệt Nguyên Anh rồi. Đây không phải là chênh lệch lớn, căn bản đây không phải là cùng một đẳng cấp.
Nguyên Anh bị diệt, chẳng khác nào toàn bộ tu vi của gã đi tong, hơn nữa coi như là đối phương không giết gã, thì gã cũng chỉ có thể dừng ở đây.
- Mày, mày...
Kinh Dục Điền cố gắng nói ra một hai câu uy hiếp, cũng có lẽ là cầu xin tha thứ, thế nhưng gã lắp bắp nửa ngày cũng không nói ra được nửa câu.
Đối phương ngay cả Nguyên Anh của gã cũng đã tiêu diệt rồi, đâu thể nào sợ gã uy hiếp, và cũng chẳng thể nào để ý đến việc gã cầu xin tha thứ. Lúc này người gã hận nhất dĩ nhiên là Lưu Mạn Hương. Khi nãy nếu như không phải con đàn bà này để ý đến mấy gốc "Yên vụ chi lan" thì hiện tại gã đã không có chuyện rồi, không ngờ chỉ vì mấy gốc linh thảo cấp năm mà xảy ra chuyện.
Lưu Mạn Hương cũng không biết hiện giờ bản thân đã bị Kinh Dục Điền căm hận rồi, hơn nữa coi như là biết cô cũng không thể làm gì hơn. Cô càng kinh hoàng nhìn Diệp Mặc biết rằng lần này thực sự là đá phải thiết bản rồi.
Đối phương chỉ trong chốc lát đã đem Nguyên Anh của Kinh Dục Điền tiêu diệt rồi, muốn giải quyết cô lại càng dễ dàng. Cô vô ý thức lui ra phía sau, nhưng lại phát hiện Diệp Mặc lạnh lùng nhìn mình một chút, sau đó hắn nói:
- Nếu như cô dám lui ra sau nửa bước, ta sẽ một đao giết chết cô.
Lưu Mạn Hương rùng mình một cái, nhưng cũng không dám lui ra phía sau nửa bước, sắc mặt trở nên trắng bệch, cố gắng nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Diệp Mặc không để ý đến Lưu Mạn Hương, hắn nhìn chằm chằm vào Kinh Dục Điền châm chọc nói:
- Tu vi của mày tăng rất nhanh, lần đầu ông nhìn thấy mày chỉ là tu vi Nguyên Anh tầng một, hiện tại đã là Nguyên Anh tầng năm rồi. Đáng tiếc là do dùng đan dược tăng lên, nhìn được mà không có dùng được. Tao thực sự là không nghĩ ra loại phế vật như mày không ngờ cũng có thể tu luyện đến tầng thứ năm.
- Mày quen biết tao?
Kinh Dục Điền lúc này mới có chút tỉnh ngộ, đối phương không ngờ quen biết gã, nói như vậy, đối phương muốn giết gã cũng không phải vì con đàn bà kia cùng với hơn mười gốc "Yên vụ chi lan" rồi.
- Vị đại ca này, tôi nguyện ý theo anh, tôi ở cùng một chỗ với tên họ Kinh này đã sớm chán ghét hắn rồi. Nếu như anh nguyện ý, tôi lập tức sẽ...
Lưu Mạn Hương cố nén nội tâm sợ hãi của mình, trong mắt cố gắng lộ ra một ít mỵ sắc. Đồng thời một bên áo của cô mặc như có như không, có khuynh hướng nhẹ nhàng rớt xuống, lộ ra một vùng trắng chói mắt. Hiển nhiên, bất luận lời Diệp Mặc nói vừa nãy có phải thật hay không thì cô cũng cố gắng thử một lần.
Kinh Dục Điền tuy rằng nhân phẩm hoàn toàn là cặn bã, thế nhưng thấy chính người phụ nữ của mình ở trước mặt người khác thể hiện bộ dạng lẳng lơ, nhất thời tức giận phun ra một ngụm máu.
Diệp Mặc cũng không thèm nhìn Lưu Mạn Hương, mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Kinh Dục Điền lạnh giọng nói:
- Họ Kinh kia, sư phụ của tao là Lạc Ảnh, xưa kia cũng không xuất hiện bên ngoài, mày từ đâu mà biết được người?
- Mày là đệ tử của Thần Dược môn, Thần Dược môn...
Kinh Dục Điền ngơ ngác nhìn Diệp Mặc, cuối cùng gã cũng hiểu rõ vì sao Diệp Mặc muốn giết mình rồi, hóa ra lại là do tàn dư của Thần Dược môn.
Diệp Mặc cho đến giờ vẫn có điều không rõ, Tây Lưu môn sao có thể chỉ vì sư phụ Lạc Ảnh của mình mà đem Thần Dược môn tiêu diệt.
Hiểu rõ được Diệp Mặc vì sao muốn giết mình, Kinh Dục Điền bỗng nhiên chỉ vào Lưu Mạn Hương mà nói với giọng căm hận:
- Chính là cô ta, chính là tiện nhân này, cô ta đi tới Tây Lưu môn nói cho cha ta biết Thần Dược môn chiếm được môt dược đỉnh có khả năng khiến cho linh đan sư có thể luyện chế ra đan dược thiên cấp. Hơn nữa cô ta còn nói cho tôi biết, Lạc Ảnh của Thần Dược môn tuyệt sắc vô song, thậm chí còn mang cả bức họa của Lạc Ảnh đến...
- Mày, mày nói láo! Là do cha mày mơ ước dược đỉnh của Thần Dược môn, mày mơ ước chiếm đoạt Lạc Ảnh sư muội, cái đó với tao có quan hệ gì chứ? Để bảo toàn tính mạng, tao phải chịu tủi nhục ở lại Tây Lưu môn, vì cờ đợi ngày báo thù cho Thần Dược môn, ngày hôm nay cuối cùng tao cũng có cơ hội rồi.
Lưu Mạn Hương phản bác lời của Kinh Dục Điền đến khản cả giọng.
Tuy rằng Diệp Mặc hiện đang mang "Cửu biến" thế nhưng Lưu Mạn Hương biết được người trước mắt này chính là Diệp Mặc rồi, cô thực nghĩ không ra làm thế nào mà có thể gặp được Diệp Mặc ở chỗ này, hơn nữa hắn lại có tu vi cao như vậy sao?
- Ha ha, tao nói láo!
Kinh Dục Điền tuy rằng toàn thân đều là máu, nhưng vẫn cười ha hả, gã biết chính mình phải chết không thể nghi ngờ rồi, cũng không trông cậy Diệp Mặc tha cho mình.
Gã vừa cười lớn vừa nói:
- Lưu Mạn Hương, mày nói Thần Dược môn có một dược đỉnh, trên thực tế chúng tao chỉ chiếm được một cái nắp đỉnh mà thôi, còn dược đỉnh là do mày phỏng chế lại. Sau đó lại để vào trong một viên "Ngưng Anh đan", tiện nhân nhà ngươi ngay cả chính sư phụ và sư môn cũng bán đứng, hiện tại cũng bán đứng tao nốt, hiện tao cũng đã hiểu rõ dược loại tiện nhân như mày rồi...
Lưu Mạn Hương căn bản là không đợi Kinh Dục Điền tiếp tục nói liền lấy phi kiếm ra tiện tay phóng thẳng vào đầu của Kinh Dục Điền.
Diệp Mặc lạnh lùng nhìn một đôi nam nữ vô sỉ nói chuyện, không nói một lời. Mà Lưu Mạn Hương giết Kinh Dục Điền để lấy lòng Diệp Mặc, cố gắng lộ ra một chút tươi cười, nói với Diệp Mặc:
- Diệp Mặc sự đệ, thật không ngờ cậu còn sống, thật sự là quá tốt, Lạc Ảnh sự muội có khỏe không? Ta, ta...
Dưới sự kích động, ả tựa hồ không thể nói tiếp được nữa.