Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Diệp Mặc (full) - tác giả: Ta Là Lão Ngũ

Cảnh Anh Ly nhìn thấy bộ dạng liều mạng như vậy của Diệp Mặc, lắc đầu không nói gì, nhưng cũng không chạy trốn. Cô tin khi Diệp Mặc bị Lôi Báo đánh chết, cô còn có cơ hội chạy trốn.

Cảnh Anh Ly lần này cũng không nể tình, ống sáo bạch ngọc trong tay cô sau khi được cô dùng chân nguyên khởi dậy, lập tức bắn ra mấy mũi tên bằng âm thanh, mấy mũi tên âm thanh này giống như mũi tên thật, thậm chí đều biến thành màn sương trắng, hơn nữa tốc nhanh vô cùng. Những mũi tên âm thanh này trực tiếp xuyên qua đao quang trận vừa bị Lôi Báo đánh tan, bắn trúng Lôi Báo.

Lôi Báo bị mũi tên âm thanh của Cảnh Anh Ly bắn trúng, bỗng đờ đẫn một chút, ngay lập tập Diệp Mặc liền lấy ra "Tử Đao" bổ ra "Huyễn vân trận sát đao". Trận kỳ trong tay của hắn được ném ra bên ngoài với tốc độ nhanh hơn, Lôi Báo lúc này không còn hung mãnh như lúc trước nữa, thế nhưng Cảnh Anh Ly hiểu rõ, cho dù Lôi Báo đứng bất động cho bọn họ công kích, cũng không phải có thể giết nó trong chốc lát.

Cô thật nghĩ không ra vì sao Diệp Mặc nhất định phải giết con Lôi Báo này. Nếu như lúc này chạy trốn, Cảnh Anh Ly khẳng định Lôi Báo sẽ không tiếp tục truy giết bọn họ.

Thế nhưng đó chỉ là ý tưởng của cô, Diệp Mặc đã bỏ ra nhiều công sức như vậy, đương nhiên sẽ không rời khỏi lúc này.

Dưới sự công kích bởi ống sáo của Cảnh Anh Ly, Lôi Báo lần nữa phải mất nửa nén hương mới phá vỡ được trận đao quang màu tím của Diệp Mặc. Điều khiến Cảnh Anh Ly kinh ngạc chính là, Diệp Mặc lần nữa không tiếp tục bổ ra đao quang màu tím để vây khốn Lôi Báo, thậm chí ngay cả đại đỉnh tám cực hắn cũng thu về rồi.

Khi Cảnh Anh Ly còn đang sững sờ, Diệp Mặc đột nhiên kêu lên với cô.

- Lui ra phía sau.

Cảnh Anh Ly sau nghe được Diệp Mặc nói như vậy, lập tức lui ra phía sau. Cô còn tưởng Diệp Mặc định chạy trốn, đang chuẩn bị khinh bỉ hắn một phen, chờ tới bây giờ mới chạy trốn không phải tự làm tự chịu sao?

Chỉ là không đợi cô nói ra điều đó, Diệp Mặc vứt ra hai tấm trận kỳ, đồng thời vô số linh thạch đều bị hắn vứt ra ngoài, không gian mới vừa rồi còn bình yên không có gì lạ, đột nhiên hiện ra một trận pháp. Nhưng điều khác lạ chính là trận pháp này đã vây khốn được Lôi Báo.

Lôi Báo lập tức biết mình bị trận pháp vây khốn rồi, nhất thời lo lắng. Lập tức xông tới xung quanh, muốn lao ra khỏi khốn trận. Thế nhưng khốn trận này tựa hồ rắn chắc không gì sánh nổi, Lôi Báo xoay sở một hồi lâu cũng không ra ngoài được.

Lôi Báo lo lắng lập tức bắt đầu phun ra lôi cầu, muốn dùng lôi cầu phá trận pháp.

Lôi cầu đánh vào phía trên khốn trận, nó dường như có hiệu quả rất lớn. Thế nhưng điều khiến Lôi Báo thất vọng chính là mỗi khi nó đánh cho khốn trận sứt mẻ một chút, Diệp Mặc lập tức sẽ vứt ra trận kỳ phục hồi lại.

Nhìn Lôi Báo ở bên trong khốn trận hùng hổ tìm cách thoát ra, Cảnh Anh Ly khiếp sợ nhìn Diệp Mặc, một hồi lâu mới không thể tin được nói:

- Trong thời gian ngắn như vậy mà anh đã bố trí được một khốn trận cấp năm, anh là đại sư trận pháp cấp năm?

Nói xong tựa hồ cảm giác lời mình nói là vô nghĩa, Diệp Mặc không phải đại sư trận pháp cấp năm mà hắn có thể bố trí trận pháp cấp năm ư? Cảnh Anh Ly không đợi Diệp Mặc trả lời sợ hãi lẩm bẩm:

- Đại sự trận pháp cấp năm chưa tới một trăm tuổi...

Một lúc lâu sau, cô mới thở dài một tiếng:

- Tôi cho rằng người thông minh hoặc tư chất tốt hơn tôi mặc dù có, cũng không dễ dàng gặp được như vậy. Không nghĩ tới thế giới này lại có người thiên tài như vậy, chưa tới trăm tuổi đã là đại sư trận pháp cấp năm rồi, tôi nghĩ anh nhiều nhất cũng ba bốn mươi tuổi?

Diệp Mặc không trả lời Cảnh Anh Ly, loại vấn đề buồn chán này hắn không muốn miệt mài theo đuổi. Không chỉ là đại sư trận pháp. Nếu như để Cảnh Anh Ly chỉ là nghề phụ của hắn, hắn còn có nghề luyện đan. Thậm chí là một Đan vương tứ phẩm, không biết Cảnh Anh Ly còn sợ hãi thế nào nữa. Nếu như để cô ta biết mình là đồng tu bát hệ, cô ta sẽ buồn bã mà tự sát mất.

Sau một nén nhang, Lôi Báo hiển nhiên đã kiệt sức rồi, Diệp Mặc cũng không tu bổ trận pháp nữa, mà giương tay vứt vào trong đó hai tia sét hình cung.

- Không ngờ anh cũng là tu sĩ Lôi hệ?

Cảnh Anh Ly thấy Diệp Mặc vừa phát ra tia sét hình cung lại một lần nữa hoảng sợ. Tu sĩ Lôi hệ cực kỳ ít. Hơn nữa sức chiến đầu của tu sĩ Lôi hệ là cực mạnh. Cô nghĩ không ra Diệp Mặc là tu sĩ Lôi hệ, thế nhưng nều Diệp Mặc là tu sĩ Lôi hệ, vì sao đến lúc này mới lấy tia sét hình cung ra? Trước đó vì sao hắn không đem tia sét hình cung ra công kích Lôi Báo? Chẳng lẽ là sợ Lôi Báo cũng là yêu thú Lôi hệ nên không sợ tia sét sao?

Không cần nói Cảnh Anh Ly sau khi thấy Diệp Mặc đem tia sét hình cung ra khiếp sợ đến nhường nào, ngay cả bản thân Diệp Mặc cũng khiếp sợ không gì sánh được. Lôi hệ chỉ là một hệ mà hắn tu luyện mà thôi, hắn đồng thời tu luyện tám hệ, sau này không chỉ có công cấp Lôi hệ, ngay cả phong băng hệ hắn cũng có thể thực hiện. Hắn khiếp sợ là bởi vì thấy mình đánh ra được tia sét hình cung màu đen.

- Tia sét của anh là màu đen?

Cảnh Anh Ly hiển nhiên cũng phát hiện ra tia sét của Diệp Mặc là màu đen rồi.

Diệp Mặc khiếp sợ qua đi, lập tức tự hiểu rõ vừa rồi là chuyện gì xảy ra, hắn hấp thu Lôi nguyên màu đen của Thế giới sơn, sau khi thi triển "Mười một lôi kiếm", đánh ra tia sét không ngờ cũng là màu đen.

Diệp Mặc gật đầu nói rằng:

- Tôi tuy rằng chưa được tính là tu sĩ Lôi hệ, thế nhưng cũng tu luyện Lôi hệ.

- Anh vừa đánh ra chính là "Mười một lôi kiếm" của Lôi Vân tông, thế nhưng lại có một số điểm bất đồng. Tôi đề nghị anh sau này không nên tùy tiện dùng bộ lôi kỹ công kích này, bằng không hậu hoạn vô cùng khôn lường.

Cảnh Anh Ly đã nhận ra Diệp Mặc dùng là "Mười một lôi kiếm" đồng thời nhắc nhở Diệp Mặc một câu.

Lúc này Diệp Mặc ở trong mắt cô càng ngày càng thần bí, một tu sĩ không có linh căn tinh khiết không chỉ có tốc độ tu luyện thần tốc, hơn nữa sức chiến đấu cũng vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn có pháp thuật Lôi hệ công kích.

Trước đây cô nói Diệp Mặc dù muốn giết cô cũng không giết nổi, hiện tại cô cũng không dám cho là như vậy. Nếu như Diệp Mặc thực sự dốc toàn lực đánh nhau với cô, không cần dùng tới cái trận pháp kinh khủng kia, chỉ cần cái trận pháp đao quang kia, cô đã rất khó phá hủy nó rồi.

Cô cũng không thể so sánh với Lôi Báo, bị trận pháp vây khốn, trong lúc nhất thời phá không nổi, mà đối phương lại dùng loại tia sét hình cung màu đen. Liên tiếp bị công kích như vậy, nếu như cô không kịp thực hiện biện pháp chạy trốn, sẽ bị giết ngay tại chỗ rồi. Càng không cần nói người tu sĩ Nguyên Anh tầng bốn kinh khủng này lại là một đại sư trận pháp nữa, khi hắn trưởng thành hơn, hắn sẽ không cần e ngại tông môn cấp chín.

Thật ra không cần Cảnh Anh Ly nhắc nhở, Diệp Mặc cũng sẽ không dùng "Mười một lôi kiếm" ở trước mặt người khác. Hắn sở dĩ dùng "Mười một lôi kiếm" là bởi vì "Mười một lôi kiếm" lúc này sẽ ảnh hưởng đến da của Lôi Báo ít nhất. Ngoài ra, dù sao Cảnh Anh Ly đã biết Điền Ngạo Phong là do hắn giết, cũng không cần phải che giấu nữa.

Cảnh Anh Ly thông minh như vậy, đương nhiên biết Diệp Mặc đã nghĩ gì khi dùng "Mười một lôi kiếm", cũng lấy ra ống sáo giúp Diệp Mặc công kích Lôi Báo.

Nếu như Cảnh Anh Ly không ở chỗ này, lúc này Diệp Mặc sẽn nghĩ đến dùng "Vô Ảnh" để hỗ trợ. Thế nhưng hiện tại Cảnh Anh Ly ở chỗ này, hắn không cần phải dùng "Vô Ảnh" nữa, ai biết hắn và Cảnh Anh Ly rốt cuộc có đánh nhau hay không, chừa con át chủ bài sẽ tốt hơn.

Diệp Mặc không biết nếu như hắn không đánh một trận này với Lôi Báo, một khi hắn và Cảnh Anh Ly phát sinh xung đột, thật cũng không có khả năng đánh nhau. Thế nhưng bởi vì Cảnh Anh Ly nhìn thấy hắn và Lôi Báo đánh nhau một trận, chí ít ở trong này, Cảnh Anh Ly tuyệt đối sẽ không tìm Diệp Mặc đánh nhau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Đáng thương cho yêu thú cấp bảy Lôi Báo, không ngợ lại bị một tu sĩ Nguyên Anh tầng bốn và một tu sĩ Nguyên Anh tầng chín giết. Nó bị ống sáo của Cảnh Anh Ly công kích căn bản ngay cả tự làm nổ yêu đan cũng không có cách nào tạo ra được, chỉ có thể tru lên một tiếng trước lúc chết mà thôi.

Thấy Diệp Mặc nén chịu trọng thương, dùng ti vi của Nguyên Anh tầng bốn mà giết yêu thú cấp bảy Lôi Báo, Cảnh Anh Ly không khỏi bất ngờ. Nếu như chuyện này không phải tận mắt cô trông thấy, cô tuyệt đối sẽ không tin một tu sĩ Nguyên Anh tầng bốn có thể giết chết Lôi Báo cấp bảy.

Diệp Mặc thu hồi trận kỳ, mừng rỡ nhìn Lôi Báo, yêu thú cấp bảy Lôi Báo nha. Diệp Mặc lúc này nhìn thấy một chân khí hạ phẩm cực tốt, thậm chí là một hộ giáp chân khí trung phẩm, tuy rằng bị thương, thế nhưng hắn cảm giác cũng xứng đáng.

- Khi tôi nhìn thấy Lôi Báo này, nó đang đánh nhau với một yêu thú cấp bảy khác, tôi vốn định chờ hai còn yêu thú này đều bị thương, không ngờ còn Độc giác hổ bại trận đào tẩu mất. Mà Lôi Báo lại phát hiện ra tôi, không ngờ đem lửa giận trút lên người tôi, tôi đành chạy trốn, may mà gặp anh.

Cảnh Anh Ly thấy Diệp Mặc thu hồi đồ của Lôi Báo, có chút cảm thán nói.

Diệp Mặc nghe xong Cảnh Anh Ly nói, nhất thời dừng động tác của mình, hắn có chút kinh ngạc nhìn Cảnh Anh Ly hỏi:

- Cô nói Lôi Báo đánh nhau với chúng ta, trước đó nó đã đánh nhau với một yêu thú cấp bảy khác?

Cảnh Anh Ly gật đầu nói:

- Đúng vậy, bằng không cho dù anh dùng trận pháp và đao khí màu tím cũng chưa chắc có thể giết được Lôi Báo này.

Diệp Mặc trầm mặc một lúc, hắn tin lời Cảnh Anh Ly nói là đúng, nếu như không phải Lôi Báo trước đó đã bị tiêu hao sức lực, cho dù hắn không hãi sợ lôi kích và lôi cầu, lại có đại đỉnh tám cực, cũng không thể giết được Lôi Báo. Ngoại trừ chạy trốn, hắn không có còn đường nào khác.

Bản thân liên tiếp vượt cấp giết hết tu sĩ thiên tài, lòng tự tin đã bành trướng một ít rồi. Diệp Mặc âm thầm cảnh giác, nếu như cứ tình trạng như vậy hắn sớm muộn cũng bị người khác ăn thịt.

- A, đúng rồi, ở kia còn có một gốc "Ứng hư tử quả" cấp bảy, hiện tại Lôi Báo chết rồi, chúng ta nhanh chóng đi ngắt nó xuống mới đúng.

Cảnh Anh Ly thấy Diệp Mặc trầm mặc, lập tức cũng nhớ tới mục đích chuyện vì sao muốn xem Lôi Báo và Độc giác hổ đánh nhau.

- Được.

Diệp Mặc đem toàn bộ da và gân của Lôi Báo góp lại, lúc này mới lấy ra yêu đan đưa cho Cảnh Anh Ly nói:

- Cái này cho cô.

Cảnh Anh Ly vội vã từ chối:

- Giết Lôi Báo hầu như là công lao một mình anh, yêu đan của Lôi Báo là thứ đáng giá nhất trên người Lôi Báo, tôi không thể nhận.

Diệp Mặc mỉm cười nói rằng:

- Nhưng không có cô, một mình tôi cũng không thể giết được Lôi Báo, hơn nữa tôi chỉ cần da của Lôi Báo để luyện chế một bộ hộ giáp, về phần những cái khác, tuy rằng quý, nhưng tôi không quan tâm. Ngoài ra tôi cần cảm ơn cô đã cứu tôi một mạng, trả "Cực kính" lại cho cô.

Nói xong Diệp Mặc lấy ra "Cực kính" và yêu đan cùng đưa cho Cảnh Anh Ly, Cảnh Anh Ly rất thông minh, cô lập tức hiểu được hàm ý trong lời nói của Diệp Mặc, có khả năng hắn đã trừ bỏ được "Hồn ký" rồi.

Nghĩ tới đây, cô nhận lấy "Cực kính" mà Diệp Mặc đưa tới, tiện tay nhìn một chút, từ trong gương khi cô thấy phía sau Diệp Mặc đã không có cái bóng nữa, nhất thời chấn động kêu lên:

- Không ngờ anh đã trừ bỏ "Hồn ký" rồi? Làm thế nào mà anh làm được vậy?

Diệp Mặc mỉm cười, không nói gì. Hắn sẽ không nói việc hắn có thiên hỏa, loại chuyện này nói ra chẳng phải là muốn chết sớm sao?
Nhấn Mở Bình Luận