Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Diệp Mặc (full) - tác giả: Ta Là Lão Ngũ

Đập vào mắt không ngờ là một màn nước, Thế giới trang vàng vốn dĩ ở dưới lòng đầm lầy, bây giờ sao lại ở dưới nước được?

Diệp Mặc không biết bên ngoài đầm lầy đã có sự biến đổi cực lớn, ngay sau đó hắn bước ra khỏi Thế giới trang vàng. Một loại áp lực cực kỳ khủng bố truyền đến, cho dù với tu vi Hư Thần của Diệp Mặc thậm chí suýt nữa không có cách nào hô hấp được.

Diệp Mặc không cần nghĩ, cũng biết nơi này tuyệt đối là một nơi cực sâu, áp lực nước quá lớn.

Đồng thời hắn cũng không hiểu, cho dù Trữ Lôi trận của hắn bị nổ tung, nổ càng kinh khủng, hắn cũng không thể nào từ dưới lòng đầm lầy lại chạy đến dưới nước được?

Những chuyện này nhất thời không nghĩ ra, Diệp Mặc chỉ biết bây giờ hắn cần ra ngoài sớm một chút, sau dó quay về Đan thành. Đến lúc đó hỏi Lục Vô Hổ tại sao lại nể mặt hắn, nếu như Lục Vô Hổ có chuyện cần đến sự giúp đỡ của hắn thật, hắn sẽ nghĩ cách ép giá, để Lục Vô Hổ làm hộ vệ, đến Huyền Băng phái đón Tố Tố và Bắc Vi trở về.

Diệp Mặc tăng tốc hướng lên trên mặt nước, sức nổi của nước cộng thêm tốc độ của hắn, hắn cũng phải tốn đến gần ba tiếng đồng hồ mới vọt lên mặt nước được, có thể thấy chỗ nước này quả thực quá sâu.

Sau khi lao lên mặt nước, Diệp Mặc thở hổn hển. Thậm chí há miệng lớn hít thở không khí, thời gian hắn ở dưới lòng đất, cộng với thời gian hắn ở lại trong trận bàn gia tốc thời gian cũng gần ba bốn năm rồi, còn không biết ở bên ngoài là bao lâu.

Sau một hồi thở dốc, Diệp Mặc mới bắt đầu quan sát cảnh vật xung quanh. Chỗ mà hắn vừa mới ngoi lên không ngờ lại là một con sông dài, chiều rộng của con sông này cũng không quá mười dặm, nhưng chiều dài của sông thì thần thức của hắn lại quét không thấy bờ.

Con sông sâu như vậy Diệp Mặc cũng là lần đầu tiên gặp, cho dù là Vô Hải tâm cũng không có chỗ nào sâu như vậy.

Diệp Mặc bay lên bờ sông, sau khi đánh vài Thanh Thủy quyết, rồi lại thay quần áo, lúc này mới phóng thần thức, hắn muốn xem xem gần đây có người hay không. Thuận tiện tìm một người hỏi nơi này cách Đan thành bao xa, thời gian hắn ở dưới lòng đầm lầy đã quá lâu rồi.

Thần thức của Diệp Mặc vừa mới quét ra ngoài, liền nhìn thấy ba đường sáng, là một tu sĩ đạp kiếm chạy phía trước, phía sau có hai tu sĩ đuổi theo. Gã tu sĩ chạy trốn kia là một tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ tư, còn hai gã tu sĩ đuổi theo kia một là Nguyên Anh tầng thứ năm, một là Nguyên Anh tầng thứ chín.

Phương hướng của ba tu sĩ một chạy hai đuổi kia chính là hướng về phía Diệp Mặc, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Mặc.

Tên tu sĩ chạy trốn kia thấy Diệp Mặc đang đứng bên bờ sông, liền dừng lại, dường như biết cho dù có chạy thì cũng không thoát được hai gã tu sĩ Nguyên Anh kia.

- Tiền bối…

Tên tu sĩ chạy trốn kia nhìn không ra tu vi của Diệp Mặc, đành phải gọi một câu tiền bối.

Diệp Mặc lại phát hiện ra tu sĩ chạy trốn này toàn thân dính máu, rõ ràng đã bị trọng thương, thậm chí ngay cả thời gian chữa thương cũng không có.

Không đợi Diệp Mặc nói, hai tu sĩ Nguyên Anh truy đuổi phía sau đã đến nơi rồi, hai người sau khi thấy Diệp Mặc thì cũng không động thủ. Một tên tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ chín chắp tay nói với Diệp Mặc:

- Chào vị bằng hữu, Trần Bang của Vô Cực tông cảm ơn bằng hữu đã giúp chúng tôi chặn người này lại.

Diệp Mặc vẫn còn đang nghĩ cái đếch gì vậy, bản thân dù sao cũng là một tu sĩ Hư Thần rồi, trong Tu chân giới thực lực vi tôn, không ngờ lại có tu sĩ Nguyên Anh mở miệng nói chuyện với mình, một câu xưng hô tiền bối cũng không có. Mặc dù Diệp Mặc biết tuổi tác của mình nhỏ hơn nhiều so với đối phương, nhưng tu vi ngay trước mặt mà. Vốn dĩ là đệ tử của Vô Cực tông, tông môn chín sao cũng rất giỏi đấy, một tên Nguyên Anh lại dám nói mình giúp bọn chúng chặn người lại.

Nếu như là tu sĩ Hư Thần khác, nói không chừng cũng chỉ là cười cười, sau đó quay người rời đi. Nhưng Diệp Mặc lại không phải là tu sĩ Hư Thần khác, đừng nói hắn đã kết thù với Vô Cực tông rồi, cho dù là không có, những lời nói của tu sĩ Nguyên Anh kia hắn cũng rất không thoải mái. Giúp gã chặn người lại? Tên tu sĩ Nguyên Anh này nghĩ mình là ai.

Diệp Mặc căn bản cũng không để ý đến tên tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ chín của Vô Cực tông kia, mà lại quay người nói với tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ tư bị truy sát kia:

- Anh tên là gì, tại sao lại bị người khác truy giết?

Tên tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ tư kia đang đợi Diệp Mặc một mình rời khỏi, rồi chuẩn bị tự mình cho nổ Nguyên Anh, cho dù là không thể giết đối phương, cũng muốn đánh thương hai tu sĩ đuổi giết gã.

Gã không ngờ Diệp Mặc sau khi nghe thấy hai tên tu sĩ Nguyên Anh kia của Vô Cực tông nói xong, lại không có rời đi, mà lại hỏi lai lịch của gã. Gã vội vàng kính cẩn ôm quyền nói:

- Thưa tiền bối, vãn bối là đệ tử Cam Lang của Kiếm Cốc. Vì Vô Cực tông không bằng loài chó lợn kia giết sạch Kiếm Cốc chúng tôi, lại càng muốn giết sạch huynh đệ tỉ muội Kiếm Cốc chúng tôi…

Diệp Mặc gật đầu, Tu chân giới cá lớn nuốt cá bé là chuyện bình thường. Vô Cực tông lại là một tông môn chín sao. Cũng không tránh được việc bá đạo quá mức, muốn tiêu diệt ai thì tiêu diệt người đó.

- Cái gì, anh nói Kiếm Cốc?

Diệp Mặc chỉ gật đầu một cái rồi sắc mặt biến sắc hỏi một câu. Nếu như đổi lại là lúc trước khi gặp Khinh Tuyết, hắn còn không biết Kiếm Cốc là môn phái nào, nhưng sau khi gặp mặt Khinh Tuyết, với Kiếm Cốc thì hắn lại quá quen thuộc. Chính là môn phái mà Lạc Phi và Vân Tử Y ở, nghe Khinh Tuyết nói Vân Tử Y và Lạc Phi đều là do sư phụ của Tố Tố đề cử vào Kiếm Cốc.

Vô Cực tông tại sao lại dám tiêu diệt Kiếm Cốc? Diệp Mặc nghe thấy hai chữ Kiếm Cốc, lửa giận dấy lên. Vân Tử Y cũng không tính đến, nhưng Lạc Phi lại là người của thành Lạc Nguyệt, hơn nữa còn giúp ngành dược Lạc Nguyệt làm việc nữa.

Nhìn thấy Diệp Mặc không để ý gì đến mình, ngược lại lại nói chuyện với tên tu sĩ của Kiếm Cốc, thậm chí hỏi gã tại sao lại bị truy sát, lại còn tỏ thái độ thấy bất bình giận dữ thay người khác. Tên tu sĩ Thần Bang của Vô Cực tông vừa nãy nói chuyện với Diệp Mặc nhất thời sắc mặt trầm xuống, có chút không thoải mái rồi.

Vô Cực tông là tông môn chín sao có tiếng ở Nam An châu, gã là tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ chín, đã mơ hồ nhận ra được Diệp Mặc cũng chỉ là tu vi Hư Thần sơ kỳ. Một Hư Thần sơ kì, thậm chí là tu sĩ tu vi Hư Thần tầng thứ nhất, thì có tư cách gì sĩ diện trước mặt tu sĩ Vô Cực tông như gã.

- Bằng hữu, đây là chuyện của Vô Cực tông chúng tôi và Kiếm Cốc, mời bằng hữu tránh ra, chúng tôi phải mang tên họ Cam này đi.

Thần Bang có chút không vui nói, gã mặc dù chỉ là tu sĩ Nguyên Anh, nhưng chỉ cần nói ra danh tiếng của Vô Cực tông, cho dù là tu sĩ Ngưng Thể bình thường cũng không dám tùy tiện vô lễ, Diệp Mặc mới chỉ là một tu sĩ Hư Thần tầng thứ nhất có tư cách gì mà xen vào việc của người khác? Huống chi gần đây còn có tu sĩ Hư Thần của Vô Cực tông?

- Ta cứ muốn xen vào chuyện của người khác đấy, anh muốn sao?

Diệp Mặc sắc mặt trầm xuống, tên tu sĩ Nguyên Anh này đúng là tự mình lắm chuyện rồi.

Tên tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ năm nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, yên lặng không nói gì, mà chỉ lấy ra một thứ giống như thông tấn châu, nhìn tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ chín Thần Bang kia.

Thần Bang không ngờ lại có một tu sĩ Hư Thần không nể mặt Vô Cực tông, nhất thời thất thố, không ngờ lại không dám để cho tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ năm kia phóng tin tức ra. Vì gã biết nếu như đối phương không nể mặt Vô Cực tông thật, trong thời gian bọn họ phóng tin tức ra, người ta đã có thể giết tu sĩ Nguyên Anh như gã vài lần rồi. Cho dù cuối cùng người của tông môn có đến báo thù, thì gã cũng mất mạng rồi.

Lúc trước gã không nể Diệp Mặc, là vì cái mác của Vô Cực tông dùng rất tốt, từ trước tới giờ chưa có ai dám vô lễ với Vô Cực tông. Nhưng khi gặp phải loại người như này, gã ngược lại lại không có cách nào, đành phải đợi Diệp Mặc hỏi tên tu sĩ của Kiếm Cốc kia, cũng không dám nhúc nhích.

Cam Lang hai mắt căm thù nhìn hai người Thần Bang, giọng căm hận nói:

- Lão già Hóa Chân Hạ Lâm dáng vẻ cao cao tại thượng của Vô Cực tông đến tìm Kiếm Cốc chúng tôi, lại ngắm trúng hai nữ đệ tử của Kiếm Cốc chúng tôi là Lạc Phi và Vân Tử Y. Chưởng môn của Kiếm Cốc chúng tôi căn bản không cần hỏi nguyên nhân liền dứt khoát cự tuyệt yêu cầu của lão già Hạ Lâm, nhưng không ngờ lão già Hạ Lâm lại thẹn quá thành giận, đánh trọng thương chưởng môn chúng tôi, lại giết mấy vị trưởng lão của Kiếm Cốc chúng tôi.

Diệp Mặc nghe mà mắt cũng muốn toát ra hàn băng, nếu như bây giờ hắn không biết Kiếm Cốc bị diệt là vì mình liên lụy, thì hắn cũng quá ngu ngốc rồi.

Cam Lang còn chưa chú ý đến sắc mặt lạnh lùng của Diệp Mặc, lại phẫn hận nhìn gã tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ năm kia từng câu từng chữ nói:

- Chưởng môn Kiếm Cốc chúng tôi đã nói rồi, đầu Kiếm Cốc có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng kiếm khí thì không bị gãy, muốn Kiếm Cốc chúng tôi cúi đầu, Vô Cực tông, tôi nhổ vào, là cái rắm. Cho dù Kiếm Cốc chúng tôi bị giết chỉ còn lại một người cuối cùng, cũng cần phải giết chết Vô Cực tông để báo thù.

- Được.

Diệp Mặc lạnh như băng phun ra chữ được, lấy một viên đan dược đưa cho Cam Lang nói:

- Vậy thì tên Nguyên Anh tầng thứ năm rác rưởi kia giao cho anh giết, cái đồ bỏ đi Thần Bang này thì để tôi giết cho.

Cam Lang lẳng lặng nhận lấy đan dược, gã đã chuẩn bị tốt tâm lí chết rồi, không ngờ vị tiền bối trước mặt lại đồng ý giúp gã, hơn nữa còn là đắc tội với Vô Cực tông. Thậm chí không thể coi là đắc tội, đây đã là hành động giết chết đệ tử của Vô Cực tông rồi, có thể nói một khi tiền bối này giết đệ tử của Vô Cực tông rồi, đó chính là kết thù hận sinh tử với Vô Cực tông.

- Anh không ngờ lại dám đối nghịch với Vô Cực tông chúng tôi…

Thần Bang trợn mắt lại càng không dám tin nhìn Diệp Mặc, gã không ngờ tên tu sĩ Hư Thần tầng thứ nhất này lại điên cuồng đến vậy, dám đối nghịch với Vô Cực tông, còn dám nói ra lời giết gã. Điều này trong mắt gã quả thực điên cuồng, tu sĩ Hư Thần này căn bản cũng không muốn sống nữa rồi.

Tên tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ năm kia vừa nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, sắc mặt biến đổi, nghĩ cũng không cần nghĩ, liền muốn phóng tin tức trong tay đi. Nhưng không đợi gã giơ tay, một đường đao màu tím đã đến, cánh tay cầm thông tấn châu kia của gã đã bị Diệp Mặc chặt đứt.

Cam Lang nuốt viên đan dược, cười ha hả nói:

- Tiền bối coi thường tôi quá rồi, tên cặn bã này cho dù tiền bối không chém móng vuốt của gã, Cam Lang tôi cũng có thể giết gã một cách dễ dàng.

Diệp Mặc không để ý đến Cam Lang mà lạnh lùng nhìn Thần Bang nói:

- Ta đến cả Viên Quan Nam cũng dám giết, đừng nói đến loại tôm tép như anh.

- Cái gì? Viên sư huynh là do anh giết…

Thần Bang kinh hãi mới nói được nửa câu, đường đao màu tím che phủ trời đất kia của Diệp Mặc đã lướt tới. Gã lập tức phóng pháp bảo ra ngăn lại, nhưng lại phát hiện ra mình đã sa vào một vũng bùn, cho dù động đậy một chút thôi, cũng cực kỳ khó khăn.

Thần Bang trước khi chết chỉ hối hận vô cùng, đối phương đến cả đệ nhất thiên tài của Vô Cực tông như Viên Quan Nam cũng dám giết, giết mình thậm chí căn bản cũng không cần suy nghĩ.

Sau khi đường đao màu tím cuốn đi, một màn máu bay đầy trời, Diệp Mặc tiện tay thu hồi được một chiếc nhẫn, liền đứng một bên quan sát Cam Lang và tên tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ năm kia đánh nhau. Tên tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ nămcủa Vô Cực tông kia trước mặt hán căn bản một chút sức lực đánh trả cũng không có.

Sở dĩ không suy nghĩ gì mà nói ra Viên Quan Nam là do hắn giết, đó là vì Diệp Mặc đã hiểu Vô Cực tông nhất định biết chuyện này, nếu không sẽ không đến Kiếm Cốc đề nghị chuyện của Lạc Phi và Vân Tử Y.
Nhấn Mở Bình Luận