Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Diệp Mặc (full) - tác giả: Ta Là Lão Ngũ

Pháp bảo của Cam Lang chính là một thanh phi kiếm, nhưng Diệp Mặc lại cảm giác thanh phi kiếm của gã lại giống như một thanh kiếm dài, lại là một thanh kiếm dài mang những đặc tính của phi kiếm. Kiếm của gã vừa phóng ra, lập tức mang theo từng đường từng đường kiếm vụ, thậm chí đến cả người Cam Lang thoạt nhìn cũng giống như một thanh kiếm.

Tên tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ năm của Vô Cực tông kia một cánh tay đã bị Diệp Mặc chém đứt, gã căn bản không kịp đón lấy cánh tay của mình, phi kiếm của Cam Lang đã cuốn tới.

Diệp Mặc không động thủ, chỉ đứng nhìn Cam Lang phóng ra từng đợt từng đợt kiếm cuốn về phía tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ năm của Vô Cực tông kia. Mặc dù nhìn bề ngoài, cũng chỉ có thể nhìn thấy những tia sáng trắng khi kiếm quang và pháp bảo đụng độ, còn cả những âm thanh vang lên trầm trầm, nhưng Diệp Mặc lại biết rất rõ kiếm kỹ và chiêu thức mà Cam Lang phát ra.

Cam Lang mặc dù chỉ bổ ra một đường kiếm, nhưng kiếm này lại giống như một đợt sóng vậy, từng đợt nối tiếp nhau. Đợt thứ nhất cũng chỉ là mấy làn sóng kiếm, nhưng đợt kiếm này chưa được đánh tan thì đợt sóng kiếm thứ hai cuồn cuộn kéo đến, mà đợt sóng kiếm thứ hai lại tạo thành hơn mười đường kiếm.

Diệp Mặc thầm gật đầu, Kiếm Cốc đúng là xứng đáng với tên gọi này, chỉ cần nhìn kiếm kĩ của Cam Lang là có thể biết được Kiếm Cốc cũng không tầm thường.

Tên tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ năm của Vô Cực tông vốn dĩ không phải là đối thủ của Cam Lang, bây giờ bị kiếm quang của Cam Lang ép một trận, chỉ lo phóng pháp bảo ra chặn lại, bản thân gã không có chút ý chiến đấu nào. Một tu sĩ Hư Thần đứng một bên nhìn, gã làm gì còn tâm trí so đấu cùng Cam Lang.

Nhưng Cam Lang lúc này sát cơ đã ngấm vào tận xương tủy, tên tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ năm không có tâm trạng chiến đấu kia dưới sóng kiếm lần thứ ba của Cam Lang, lại lần nữa bị thương. Trong lúc gã bị thương kết hợp với việc muốn chạy trốn, sóng kiếm của Cam Lang bỗng nhiên bạo liệt hơn, một màn sương máu phun ra, tên tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ năm kia vừa mới khởi động độn thuật, liền bị một kiếm của Cam Lang chém đứt, ngay cả Nguyên Anh của gã cũng không chạy trốn được.

Nếu như gã không một lòng muốn chạy trốn, cho dù là Cam Lang giết rồi, cũng sẽ khiến Cam Lang trọng thương. Đáng tiếc gã chỉ là muốn chạy trốn mà thôi.

Sau khi giết được tên tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ năm kia, Cam Lang không chú ý đến tên tu sĩ Nguyên Anh kia nữa, liền bước đến trước mặt Diệp Mặc khom người nói:

- Cám ơn tiền bối đã ra tay trợ giúp.

Sau khi nói lời này, trên mặt Cam Lang đã hiện ra thần sắc tôn kính. Bất luận đối phương là ai, có thể không chút do dự gì mà giết Thần Bang, hơn nữa còn thẳng thắn nói Viên Nam Quan cũng là do hắn giết, người này quả thực cũng quá giỏi.

Diệp Mặc khua khua tay, trầm mặc hỏi:

- Lạc Phi và Vân Tử Y thế nào rồi?

Cam Lang lần nữa vẻ mặt lại trở nên bi phẫn:

- Lão già Hóa Chân Hạ Lâm của Vô Cực tông sau khi giết tất cả những trưởng lão tu vi Ngưng Thể trong Kiếm Cốc mới rời đi, nhưng sự giết chóc của Vô Cực tông với Kiếm Cốc vừa mới bắt đầu, lão già Hạ Lâm sau khi rời khỏi, hơn mười tu sĩ dưới cấp Ngưng Thể của Vô Cực tông lại lần nữa giết Kiếm Cốc chúng tôi, Kiếm Cốc chúng tôi máu chảy thành sông. Lạc Phi sư muội và Vân Tử Y không biết tung tích ra sao, tôi sợ hai người đó dữ nhiều lành ít.

Nói tới đây Cam Lang bỗng nhiên dừng lại, có chút bất lực nhìn Diệp Mặc nói:

- Tiền bối quen biết Lạc Phi sư muội và Vân Tử Y sư muội sao?

Diệp Mặc khẽ gật đầu nói:

- Đúng vậy. Tôi tên Diệp Mặc, chính là người đứng đầu của đại hội đan vương ở Đan thành.

- Diệp đan vương?

Cam Lang sửng sốt, một hồi lâu sau mới lẩm bẩm nói:

- Hóa ra là như vậy.

- Anh biết rồi?

Diệp Mặc nhìn biểu cảm của Cam Lang, trầm giọng hỏi.

Cam Lang khẽ gật đầu nói:

- Vâng, Diệp đan vương tiền bối, bảy tháng trước, Diệp đan vương ở Đan thành đoạt được ngôi vị quán quân trong Đại hội Đan vương. Kiếm Cốc chúng tôi nhanh chóng nhận được tin. Lạc Phi sư muội và Vân Tử Y sư muội báo cho sư môn. Nói bọn họ quen biết Diệp đan vương. Chưởng môn rất vui mừng, đang định dẫn theo hai sư muội đến Đan thành hỏi thăm Diệp đan vương. Lúc này lão già Hóa Chân Hạ Lâm của Vô Cực tông đến Kiếm Cốc chúng tôi, đòi dẫn Lạc Phi sư muội và Vân Tử Y sư muội đi. Chưởng môn chúng tôi đã dứt khoát cự tuyệt.

Nói tới đây, Cam Lang lại không nhịn được đau xót:

- Lão già Hạ Lâm nhục quá hóa giận, tại hiện trường liền đánh trọng thương chưởng môn chúng tôi, nói Kiếm Cốc không biết điều. Vài vị trưởng lão nóng lòng, liền đánh nhau với lão già Hạ Lâm, nhưng trưởng lão chúng tôi mặc dù không sợ chết, tiếc là lão già Hạ Lâm đã là tu vi Hóa Chân. Mấy vị trưởng lão của Kiếm Cốc chúng tôi không ai còn sống sót.

Diệp Mặc siết chặt nắm tay, Vô Cực tông quá kiêu ngạo rồi, ỷ mình thế lực lớn, muốn thế nào là thế ấy. Nhưng Diệp Mặc cũng biết, không cần nói Kiếm Cốc bây giờ đã bị tiêu diệt rồi, cho dù là chưa bị tiêu diệt, muốn người khác đứng ra giúp đỡ Kiếm Cốc, thì cũng không thể được. Không có ai bằng lòng vô duyên vô cớ lại đi đắc tội với tông môn chín sao.

Đồng thời hắn cũng không ngờ, mình tiến vào đầm lầy Chú Hà đã hơn bảy tháng rồi.

- Chưởng môn chúng tôi lúc đó liền đoán được Vô Cực tông đến đòi hai vị sư muội kia, chắc chắn là có liên quan đến tiền bối. Hôm nay nghe tiền bối nói giết Viên Nam Quan, thì tôi đã hiểu rồi. Hóa ra Vô Cực tông lại hèn hạ như vậy, không ngờ vì chuyện khác và lại giận cá chém thớt với Kiếm Cốc.

Cam Lang nói xong thì nắm đấm trong tay cũng đã chảy máu.

- Thật xin lỗi.

Diệp Mặc sắc mặt ảm đạm, sự hủy diệt của Kiếm Cốc đương nhiên với hắn có quan hệ không thể phân tách được. Nhưng Diệp Mặc còn có chút không hiểu, cho dù là Vô Cực tông muốn đối phó với hắn, muốn mang Lạc Phi và Vân Tử Y đi, tiêu diệt Kiếm Cốc cũng có chút không giải thích được. Hoặc là chỗ này vẫn còn một nguyên nhân khác, nhưng bất luận là nguyên nhân gì, hắn cũng cần phải đến Kiếm Cốc một chuyến.

Cam Lang đôi mắt đỏ hoe lắc lắc đầu:

- Chưởng môn chúng tôi nói rồi, người trong Kiếm Cốc chúng tôi phải có kiếm khí, kiếm cốt. Mặc dù chuyện lần này nguyên nhân là từ tiền bối, nhưng với tính cách giận cá chém thớt của Vô Cực tông, cho dù không phải chuyện này, những chuyện khác Kiếm Cốc chúng tôi chọc vào bọn họ thì cũng chỉ có duy nhất con đường chết. Cho nên, Kiếm Cốc chúng tôi muốn tiếp tục sinh tồn được, thì phải mạnh mẽ, phải mạnh mẽ hơn nữa.

Diệp Mặc trầm giọng nói:

- Được, Cam Lang huynh đệ, chỉ cần anh có suy nghĩ này, có một ngày tôi sẽ làm anh trở thành một kiếm khách mạnh nhất.

Nói xong Diệp Mặc lại hỏi một câu:

- Chưởng môn của các anh có phải vẫn sống hay không?

Cam Lang lắc đầu nói:

- Tôi không biết, lúc đầu chưởng môn bị thương nặng, bảo chúng tôi chia nhau chạy khỏi Kiếm Cốc, chỉ cần Kiếm Cốc chúng tôi còn một người sống sót, sau này cần phải vì Kiếm Cốc mà báo thù Vô Cực tông. Khi chúng tôi đi, chưởng môn rút lui dưới sự bảo hộ của hai Hư Thần sư thúc, bây giờ không biết tình hình thế nào rồi.

- Tốt, chúng ta bây giờ phải đến Kiếm Cốc.

Diệp Mặc nói xong phóng Tử Đao ra dẫn theo Cam Lang, dưới sự chỉ dẫn của Cam Lang, bay về phía Kiếm Cốc.



Kiếm Cốc, là một trong những số ít tông môn cao nhất, tông môn chín sao ở Nam An châu. Nhưng năm nghìn năm trước, Kiếm Cốc lại xảy ra một cuộc tranh giành ngay trong nội bộ môn phái, trong cuộc tranh giành này, Kiếm Cốc phân thành hai phe. Vốn dĩ cho dù có phân thành hai phe, cũng chỉ là phân hóa lực lượng Kiếm Cốc mà thôi. Nhưng hai phe này cuối cùng lại đánh nhau, cuối cùng cao thủ trong cốc bị thương vô số. Còn sau khi hai phe của Kiếm Cốc đánh nhau, lại không có sức lực để tái chiến, một phe trong đó kiên quyết rời khỏi Kiếm Cốc, cuối cùng không rõ tung tích. Còn phe còn lại cũng vì thương tích quá nhiều, nguyên khí trọng thương, sau đó Kiếm Cốc cũng vẫn chưa vựng lại được.

Cho dù bây giờ Kiếm Cốc trở thành tông môn bảy sao, cũng là vì cảnh tượng ngày trước. Trên thực tế bây giờ trưởng lão mạnh nhất trong Kiếm Cốc, cũng chỉ là tu vi Thừa Đỉnh đỉnh phong.

Cho nên không cần nói một tu sĩ Hóa Chân như Hạ Lâm, cho dù là một tu sĩ Biến Kiếp đến, cũng có thể giết sạch tu sĩ cao tầng của Kiếm Cốc.

Lúc này Kiếm Cốc bị bao trùm một không khí tang thương trầm mặc, không còn cảnh tượng kiếm khí ngất trời như ngày xưa nữa. Đâu đâu cũng là vết máu và thi thể, nhiều hơn nữa là dấu vết một số kiến trúc bị đốt trụi.

Diệp Mặc dẫn theo Cam Lang chỉ cần thời gian nửa ngày đã đến được Kiếm Cốc, không cần nói Cam Lang đang nghiến răng nghiến lợi, cho dù là Diệp Mặc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng vô cùng phẫn nộ.

“Thình thịch” mấy đường kiếm quang hiện lên, một thân hình ngã gục bước ra ngoài.

- Vạn sư thúc…

Cam Lang nhìn thấy bóng người kia lập tức xông đến, muốn đỡ lấy y.

Bóng người kia sau khi nhìn thấy Cam Lang, phun ra một ngụm máu tươi, sau khi nói được ba chữ “Đến Vĩ Nhai”, liền tắt thở mà chết.

- Chết đi.

Không đợi Cam Lang kịp phản ứng lại, lại một đường kiếm quang quét đến, mắt nhìn thấy liền muốn chém ngang lưng Cam Lang, rồi lại bị một đường tử đao ngăn lại.

Thần thức của Diệp Mặc sớm đã quét đến tu sĩ của Vô Cực tông truy sát người mà Cam Lang gọi là Vạn sư thúc, đây là một tu sĩ Hư Thần tầng thứ tư, cho nên kiếm quang của gã khi quét ra, tử đao của Diệp Mặc đã phóng ra.

“Đinh” một tiếng giòn vang, Tử Đao vẩy ra, tên tu sĩ Hư Thần của Vô Cực tông kia bị Tử Đao của Diệp Mặc đẩy bay ra ngoài. Được mấy trượng mới dừng lại, sau đó có chút khiếp sợ nhìn Diệp Mặc.

Gã sở dĩ khiếp sợ, là vì Diệp Mặc thấy rõ tu vi của gã, còn gã đồng thời cũng nhìn rõ tu vi của Diệp Mặc. Chỉ là một tu sĩ Hư Thần tầng thứ nhất mà thôi, thậm chí còn mới thăng cấp lên Hư Thần, trong mắt gã căn bản cũng không là cái gì.

Gã sở dĩ đến bây giờ vẫn ở lại đây, là vì muốn tìm nguồn tài nguyên có còn được che dấu trong Kiếm Cốc hay không, chỉ có điều không ngờ, tài nguyên vẫn chưa tìm được, thì lại tìm được một tên tu sĩ Hư Thần sơ kì bị trọng thương đang trốn trong cốc. Gã vừa mới chém giết tên tu sĩ Hư Thần của Kiếm Cốc này, thì lại gặp Diệp Mặc và Cam Lang.

Cam Lang cũng lập tức buông tu sĩ Kiếm Cốc đã chết, giơ tay phóng trường kiếm ra.

Diệp Mặc khua tay nói:

- Không cần anh động thủ, cái đồ bỏ đi này tôi có thể giết chết một cách dễ dàng.

Lời này của Diệp Mặc không phải là tiện mồm nói ra, vừa nãy hắn đã so một chiêu với tên tu sĩ Hư Thần của Vô Cực tông này, trong lòng đại khái cũng biết được, bản thân mình mặc dù chỉ là Hư Thần tầng thứ nhất, nhưng bất luận là tu vi chân nguyên hay là tu vi thần thức cũng đều mạnh hơn đối phương.

Cam Lang gật đầu, đứng một bên, gã không biết tu vi của Diệp Mặc rốt cục là gì, hơn nữa cuộc đấu giữa hai Hư Thần, gã muốn chen tay vào cũng không được.

Tên tu sĩ Hư Thần bị Diệp Mặc đánh bay ra ngoài bốn dĩ có chút kinh hãi dè chừng, nhưng khi nghe thấy Diệp Mặc nói gã là đồ rác rưởi, lập tức căm phẫn. Thậm chí nghĩ cũng không cần nghĩ, phi kiếm trong tay đã biến mất, ngược lại lại phóng ra một mặt kính bát quái. Một tu sĩ Hư Thần tầng thứ nhất dám nói gã là đồ rác rưởi, cho dù muốn chọc giận gã, gã cũng không nhẫn nhịn được.

Diệp Mặc từ khí tức cổ xưa toát ra từ mặt kính bát quái cũng biết được, đây là một món đồ cổ chân khí không dưới hạ phẩm, xem ra vừa nãy tên tu sĩ Hư Thần này chém ngang người vị tu sĩ họ Vạn của Kiếm Cốc căn bản không xuất toàn lực ra.

Diệp Mặc không đợi mặt kính bát quái của tên tu sĩ Hư Thần này khởi động, Tử Đao trong tay liền dẫn theo một đường đao bổ đến, đây là đệ nhất đao Huyễn Vân Thúc nguyên đao của Huyễn Vân đao pháp của hắn.

Hắn muốn biết bây giờ tu vi Hư Thần tầng thứ nhất của hắn thi triển Huyễn Vân thúc nguyên đao, có thể trói buộc đối phương được bao lâu.
Nhấn Mở Bình Luận