Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Diệp Mặc (full) - tác giả: Ta Là Lão Ngũ

Sáu ngày sau, 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' không hề gặp bất kỳ trở ngại nào đã trở về tới Bắc Vọng Châu, không có một yêu tu hay yêu thú nào dám ngăn cản cả.

Sau khi tiến nhập vào Bắc Vọng Châu, thì Đường Mộng Nhiêu cùng Nguyệt Thiền cáo từ Diệp Mặc. Hai ngày sau, Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn đã có mặt tại ở bên ngoài Phỉ Hải thành.

Tuy rằng Diệp Mặc đi ra ngoài tìm kiếm Ức Mặc mới có mấy tháng, nhưng mấy người Tống Ánh Trúc chờ đợi đã có chút lo lắng rồi. Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn vừa tới bên ngoài Phỉ Hải thành, thì mấy người Diệp Lăng đã nhận được tin tức, lập tức chạy ra.

Tất cả lại được một phen vui mừng khi gặp lại.

Diệp Mặc biết được trưởng lão của Trận Khí Môn là Lý Dật Phong còn chưa rời khỏi Phỉ Hải thành, vẫn ở lại đây thảo luận về trận pháp cùng với Kỷ Bẩm, cho nên hắn liền cố ý tặng cho y một viên ‘Kiếp sinh đan’ và một viên 'Chân linh đan'. Trước đây trưởng lão của Trận Khí Môn đã trợ giúp cho Phỉ Hải thành trong đại nạn thú triều, cho nên Diệp Mặc đã muốn tặng cho y hai viên đan dược, chỉ là lúc đó hắn vẫn chưa tấn cấp Đan Vương cửu phẩm.

Lý Dật Phong nhận được đan dược Diệp Mặc tặng, cuối cùng đã hiểu vì sao Diệp Mặc nói là khi nào mình xuất quan thì hãy đến tìm hắn, lúc này khiến cho y cảm kích không ngớt. Có được hai viên đan dược này, thì chỉ cần y nỗ lực tu luyện, sẽ luôn có cơ hội để thăng cấp tới Hóa Chân. Nếu không thì y sẽ giống như trước đây, tu luyện mà không có chút đầu mối nào.

Mà Kỷ Bẩm thì sau khi nhận được 'Chân linh đan' từ Diệp Mặc, đã chuẩn bị sẵn sàng để độ kiếp rồi.

Diệp Mặc có linh mạch cực phẩm, bản thân Kỷ Bẩm cũng là một tông sư trận pháp, nên việc bố trí một cái tụ linh trận và một ít trập pháp phòng ngự trước Lôi Kiếp căn bản là không phải vấn đề lớn gì.

Tư chất tu luyện của Kỷ Bẩm còn kém hơn Đường Mộng Nhiêu rất nhiều. Lão có thể tu luyện tới Kiếp Biến viên mãn, là vì lão tu luyện ở Nam An Châu, hơn nữa còn là người đứng đầu một môn phái. Nếu như Kỷ Bẩm là người của Bắc Vọng Châu, thì lão có thể tu luyện tới Ngưng Thể đã coi như là rất tốt rồi.

Cũng may 'Chân linh đan' của Diệp Mặc cũng có nhiều, cho nên khi Kỷ Bẩm sử dụng ba viên 'Chân linh đan' thì đã độ kiếp thành công, thăng cấp tu sĩ Hóa Chân.

Cảm thụ được tu vi Hóa Chân của mình, Kỷ Bẩm cũng phải cảm thán không thôi. Nếu như không có Diệp Mặc, thì kiếp này lão đừng mong có thể tu luyện tới Hóa Chân. Ba viên 'Chân linh đan', đâu phải là ai cũng có thể được sử dụng.

Bất kỳ một môn phái nào cũng không thể cho đệ tử của mình sử dụng tới ba viên 'Chân linh đan' để thăng cấp lên Hóa Chân cả, chỉ có Diệp Mặc mới dám làm như vậy mà thôi.

...

Diệp Mặc trở về, Kỷ Bẩm tiền bối lại thăng cấp Hóa Chân rồi. Không ai là không cao hứng cả.

Chỉ có Tống Ánh Trúc là vẫn có chút lo lắng, Diệp Mặc biết là cô đang lo lắng về chuyện của Ức Mặc, cho nên chỉ có thể thở dài nói:

- Lần này là vì anh không cẩn thận nên bị truyền tống đến tận Tây Tích Châu, cho nên chờ khi mọi người ổn định lại, anh sẽ lại tiếp tục đi tìm kiếm Ức Mặc khắp toàn bộ Bắc Vọng Châu một lần. Thuận tiện cũng đi gặp Khổng Diệp tiền bối, nếu như không tìm được Ức Mặc, thì anh sẽ đem chuyện này giao phó lại cho Ngọc Nữ Phái và Đường chưởng môn.

Không riêng gì Tống Ánh Trúc lo lắng, ngay cả Diệp Mặc tuy rằng không nói ra miệng nhưng trong lòng hắn cũng cực kỳ lo lắng. Hắn ở bên Ức Mặc thời gian cũng không dài, thì đã lại lần nữa phải rời xa con bé rồi, hơn nữa lần này lại là thời gian lâu như vậy. Nếu nói không hề lo lắng, thì là không có khả năng. Nhưng cho dù là hắn có muốn, thì hắn cũng không dám nói ra thành lời, miễn cho Tống Ánh Trúc càng thêm lo lắng khổ sở.

Vốn hắn định khi trở về sẽ ngay lập tức đi ra ngoài tìm kiếm Ức Mặc đấy, vì hiện tại tu vi của hắn đã là Hóa Chân, cho nên nếu đi toàn bộ Bắc Vọng Châu tìm kiếm một lần, cũng sẽ không gặp trắc trở gì.

Về phần đi gặp Khổng Diệp tiền bối, thì đó là do hai người đã có ước hẹn từ trước. Khổng Diệp tiền bối nói là năm mươi năm sau tu vi của mình tới mức nhất định thì có thể tới tìm lão. Hiện tại tu vi của hắn đã là Hóa Chân rồi, cho dù là toàn bộ đại lục Lạc Nguyệt này thì cũng không có mấy người có thể gây khó khăn cho hắn cả, như vậy là đủ để đi gặp Khổng Diệp tiền bối rồi.

Tống Ánh Trúc muốn Diệp Mặc nhanh một chút tiếp tục đi tìm kiếm Ức Mặc, bản thân cũng rất muốn đi cùng, cả Tô Tĩnh Văn cũng rất muốn như vậy, bất quá nghĩ đến bản thân lần trước đã được một mình cùng đi với Diệp Mặc, cho nên cũng nhịn xuống mà không nói lời nào.

Diệp Lăng thật sự cũng rất muốn đi cùng Diệp Mặc tìm cô cháu gái nhỏ, nhưng cả hai người chị dâu đều không đi, thì cô và Diệp Mặc đi cùng nhau có vẻ không được tự nhiên lắm. Nếu như cô và Diệp Mặc thật sự có quan hệ huyết thống thì sẽ không có vấn đề gì, mấu chốt là cô và Diệp Mặc lại không có chút quan hệ huyết thống nào cả.

...

Lần thứ hai Diệp Mặc rời khỏi Phỉ Hải thành, mục tiêu duy nhất chỉ là tìm kiếm con gái Ức Mặc. Lấy tu vi Hóa Chân hiện tại của Diệp Mặc, thần thức tuy rằng vẫn không thể bao trùm hết một tinh cầu nhỏ như Địa Cầu, nhưng một thành thị bình thường hoặc một quốc gia thì ở trong thần thức của Diệp Mặc cũng sẽ nhìn rõ không xót một thứ gì.

Một tháng sau, Diệp Mặc đã đi gần nửa Bắc Vọng Châu rồi, nhưng cũng không hề tìm thấy Ức Mặc, nhưng mà hắn lại gặp được mấy người tới từ tiểu thế giới Thần Châu, chỉ là bọn họ cũng không hề quen thuộc với Diệp Mặc, cho nên Diệp Mặc cũng không hỏi han gì nhiều.

Hôm này Diệp Mặc đi tới Hàm Nguyên thành. Đối với Hàm Nguyên thành thì Diệp Mặc khá là quen thuộc, bởi vì trước kia hắn đã tới Nam Sơn phường thị, cho nên lần này hắn mới cố ý tới Nam Sơn trấn đấy. Cái ụ đá thứ hai mà hắn có được, chính là từ Nam Sơn phường thị này. Trước đây hắn không dám tìm hiểu điều gì, nhưng hiện tại, thì hắn muốn thuận tiện đi tìm hiểu một chút xem cái ụ đá đó là đến từ đâu.

Trước đây khi Diệp Mặc tới Hàm Nguyên thành, thì thấy nơi đây tuy rằng không phồn hoa bằng Phỉ Hải thành, nhưng cũng là một thành thị tu chân không nhỏ.

Nhưng hôm nay, khi Diệp Mặc lần thứ hai đi tới nơi này, lại phát hiện ra Hàm Nguyên thành vốn vô cùng phốn hoa thì hiện tại cũng đã vô cùng suy tàn rồi.

Tuy rằng không thể nói là nó đã hoàn toàn xuống dốc, nhưng số lượng tu sĩ ở đây thì Diệp Mặc thấy không bằng một nửa trước kia. Hiện tại những tu sĩ ở trên đường đều vội vã, càng nhiều người chỉ yên ổn tu luyện trong động phủ của mình, cho nên Hàm Nguyên thành sớm đã không còn cái quang cảnh phồn hoa như trước đây nữa rồi.

Diệp Mặc có chút kỳ quái, một thành thị tu chân, cho dù là có xuống dốc đi chăng nữa, thì cũng phải mất không ít thời gian mới có thể. Lần trước hắn tới Hàm Nguyên thành, thời gian cũng không xa hiện tại bao nhiều, làm sao đã có thể tới tình trạng như thế này rồi.

Huống chi bên ngoài Hàm Nguyên thành còn có một cái tụ linh trận cấp sáu, loại trận pháp này đối với thành thị tu chân bình thường đã là vô cùng tốt rồi. Cho nên theo lý mà nói, thì loại tụ linh trận này hẳn phải hấp dẫn được rất nhiều tu sĩ mới đúng.

Sau khi vào thành, Diệp Mặc liền ngăn một tu sĩ Kim Đan đang muốn đi ra ngoài thành lại, sau đó ôm quyền hỏi:

- Anh bạn, mười năm trước tôi đã từng tới nơi này, nhưng dường như Hàm Nguyên thành này trước đây phồn hoa hơn nhiều lắm, sao chỉ trong thời gian ngắn như vậy, thì Hàm Nguyên thành đã trở thành bộ dạng này rồi?

Tu sĩ Kim Đan đang muốn cự tuyệt, nhưng khi y phát hiện bản thân không thể nhìn thấu được tu vi của Diệp Mặc thì lập tức đổi ý, cũng ôm quyền đáp lại Diệp Mặc:

- Anh bạn mấy năm đã không quay lại nên cũng khó trách không rõ sự tình. Năm năm trước tại trung tâm Nam Sơn trấn đã bộc phát ra một màn sương mù đậm đặc, mà màn sương mù này trong nháy mắt đã khuếch trương ra rất nhanh. Lúc đó các tu sĩ ở trong Nam Sơn phường thị đều không có ai đi ra cả, tất cả đều đã mất tích.

Diệp Mặc nhất thời nhíu mày, một lát sau hắn mới hỏi tiếp:

- Không có ai đi vào điều tra sao?

Tu sĩ Kim Đan kia lập tức trả lời:

- Sao lại không có chứ? Ngay cả bây giờ vẫn có những tốt đội đi vào. Nhưng cái màn sương mù mầu xám trắng kia rất kỳ quái, cũng chỉ bao phủ toàn bộ Nam Sơn phường thị mà thôi, cũng không hề tiếp tục khuếch trương ra nữa. Sau đó lại có tu sĩ xây dựng tường thành vây toàn bộ Nam Sơn phường thị lại, miễn cho có tu sĩ nào khác lại không cẩn thận đi vào rồi mất mạng.

Diệp Mặc nghi hoặc:

- Anh mới vừa nói là hiện tại vẫn có người lập thành tổ đội để đi vào mà, tại sao lại bị mất mạng ở trong đó chứ?

Tu sĩ Kim Đan kia liền lắc đầu:

- Anh bạn không biết rồi, cứ ngày trăng tròn hàng tháng, thì hiệu quả gây tổn thương người khác của cái màn sương mù mầu xám trắng đậm đặc kia sẽ giảm xuống thấp nhất. Lúc này sẽ có nhiều tu sĩ chuẩn bị một ít các pháp bảo phòng ngự, sau đó lập thành tổ đội để tiến vào tìm kiếm nhẫn trữ vật của các tu sĩ đã bỏ mạng trong đó. Thực tế thì đã có rất nhiều tu sĩ thành công, bọn họ không chỉ mang ra được một ít nhẫn trữ vật của các tu sĩ đã mất tích, hơn nữa còn mang ra được rất nhiều tài liệu, thậm chí có tu sĩ còn tìm được linh thảo cấp bẩy trở lên nữa.

Dừng lại một chút, tu sĩ Kim Đan kia lại tiếp tục nói:

- Bởi vì có người chiếm được chỗ tốt khi tiến vào màn sương mù mầu xám trắng kia, cho nên người đi vào càng ngày càng nhiều, nhưng người có thể trở ra thì lại không nhiều. Rất nhiều tu sĩ sợ mình sẽ không chịu nổi sự mê hoặc, cho nên đều đã rời khỏi Hàm Nguyên thành, chuyển tới nơi khác để tu luyện, cuối cùng người ở Hàm Nguyên thành càng ngày càng ít hơn.

Màn xương mù mầu xám trắng kia còn có thể khiến tu sĩ phải bỏ mạng trong đó sao? Diệp Mặc liền nhớ tới sơn cốc bên trong ‘Sa nguyên dược cốc’, còn có cái U Linh quỷ dị có thể cắn nuốt không gian, còn ở phong ấn trong 'Vạn Dược sơn mạch' kia cũng có một Màn xương mù mầu xám trắng giống như là U Linh có thể cắn nuốt không gian.

Nghĩ tới những thứ này, Diệp Mặc cũng phải vô thức giật mình một cái. Nếu như ở Nam Sơn phường thị này chính là cái U Linh có thể cắn nuốt không gian kia, thì phải làm thế nào?

- Anh bạn, tôi có việc phải đi trước, xin cáo từ.

Tu sĩ Kim Đan kia thấy Diệp Mặc cau mày nhưng lại không nói một lời, thì lập tức ôm quyền cáo từ. Tu vi của Diệp Mặc y nhìn không thấu, cho nên tốt nhất là không nên chọc vào.

Diệp Mặc gật đầu, hắn hiện tại không muốn vào thành nữa, mà trước tiên muốn đi tới Nam Sơn phường thị nhìn một chút. Chỉ là khi hắn vừa xoay người, thì lại nghe được một âm thanh quen thuốc truyền đến:

- Vạn đại ca, đi Nam Sơn phường thị cũng có thể, nhưng hiện tại anh trai của tôi đang bị trọng thương, nếu như Vạn đại ca có 'Phục thần đan', thì xin đại ca hãy cho tôi mượn trước một viên, đợi khi thương thế của anh trai tôi tốt lên rồi, thì chúng ta sẽ cùng nhau đi. Nếu không thì cho tôi mượn linh thạch, tôi tự mình đi mua cũng được.

Diệp Mặc nghe được giọng nói này, thì chỉ cần suy nghĩ một chút, thì đã nhớ tới cô gái này là ai rồi. Chính là trước đây khi hắn mới được truyền tống từ tiểu thế giới Thần Châu tới Bắc Vọng Châu, thì đã gặp được hai huynh muội, và người em gái chính là Hạ Bình Nhi.

Lập tức có một giọng nói âm trầm đáp lại cô gái kia:

- Hạ Bình Nhi, anh trai cô trọng thương, chúng tôi đã xuất ra không ít linh thạch rồi, cô vẫn còn muốn mượn tiếp nữa sao? Huống chi lần này chúng ta cũng đã có giao ước tử tế để cho hai anh em cô đi trước dò đường trong Nam Sơn trấn. Cho dù là hiện giờ anh cô không thể đi, thì cô cũng vẫn phải đi vào để dò xét đường mà thôi.

Quả nhiên là Hạ Bình Nhi. Trong đầu Diệp Mặc liền hiện ra hình ảnh cô gái nhỏ nhút nhát có tính cách hướng nội trước kia. Người anh trai mà cô nói tới thì hẳn là Hạ Trọng Phỉ rồi. Hắn vẫn còn nhớ rõ, Hạ Trọng Phỉ là một tu sĩ có linh căn rất tốt, đó là Thổ - Phong song hệ linh căn, sau đó đã được Hàn trưởng lão tu vi Kim Đan của Chính Nguyên Kiếm Phái thu làm đệ tử, thế nào mà bây giờ lại cùng với em gái của y xuất hiện ở Hàm Nguyên thành này? Thoạt nhìn thì tình huống của cả hai có vẻ không được tốt.

- Vạn đại ca, anh cũng không thể nói vậy được, anh trai của tôi thụ thương cũng là vì tiểu đội đấy. Huống chi tôi cũng không nói tiểu đội sẽ phải gánh chịu phí trị thương của anh trai tôi, tôi chỉ muốn mượn tạm một thời gian mà thôi.

Giọng nói của Hạ Bình Nhi liền vang lên.

Diệp Mặc căn bản là không cần dùng thần thức để nhìn, thì hắn cũng có thể thấy được Hạ Bình Nhi rồi. Lúc này thì Hạ Bình Nhi đã sớm không còn cái dáng vẻ thơ ngây và nhút nhát trước kia nữa rồi, mà hiện tại khuôn mặt đã mang theo một chút vẻ tang thương. Chỉ là tu vi của cô hiện tại cũng không cao hơn trước, cũng mới chỉ là Trúc Cơ tầng sáu mà thôi. Vậy thì anh trai của cô chắc tu vi cũng không cao hơn bao nhiêu.
Nhấn Mở Bình Luận