Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Diệp Mặc (full) - tác giả: Ta Là Lão Ngũ

Nhưng Diệp Mặc cũng biết, như thế này thì vẫn còn kém nhiều lắm. Mục tiêu của hắn là phải tiến vào được ba cảnh giới của Thần Cảnh. Cho dù là cảnh giới Tôn Cảnh thấp nhất, thì hắn cũng mãn ý rồi.

Đến tháng thứ tư ở trong cái không gian hư vô này, thì Diệp Mặc cắn răng tiến vào khu vực có không gian lốc xoáy. Hắn biết rằng, nếu như không dùng mạng đi đổi, thì hắn vĩnh viễn không thể nào tiến tới được cảnh giới Vương Cảnh, càng không phải nói tới cảnh giới Tôn Cảnh rồi.

Diệp Mặc vừa mới tiến vào không gian lốc xoáy, thì một loại không gian cường đại dao động trong nháy mắt đã dẫn Diệp Mặc đi vào. Chỉ trong chớp mắt, thì quần áo trên người Diệp Mặc đã hoàn toàn bị phá tan, da thịt trên người nhất thời liên tục rạn nứt. Cảnh giới Hồn Cảnh thậm chí còn không thể ngăn cản một chốc lát nào. So với loại không gian lốc xoáy này, thì Diệp Mặc mới biết được cái nguy hiểm của không gian chỉ đen và không gian loạn lưu hay thậm chí là cái không gian cát mịn dầy đặc kia cũng chỉ là gãi ngứa mà thôi.

Ở đây mới chân chính là trung tâm sát khí, ở đây mới thực sự là nơi lấy mạng của các tu sĩ.

'Tam thần luyện thể quyết' đã được Diệp Mặc phát huy tới cực hạn, nhưng cái loại cảm giác thân thể và xương cốt bị nghiền ép từng đợt này vẫn càng ngày càng mãnh liệt hơn.

Giờ khắc này Diệp Mặc thậm chí muốn trốn vào Thế giới trang vàng ngay lập tức, hắn biết, chỉ cần hắn tiến vào Thế giới trang vàng thì trong một thời gian nữa hắn sẽ không thể nào tấn cấp Vương Cảnh được. Có lẽ nói đúng hơn chính là trong tâm lý của hắn sẽ xuất hiện một cái dấu ấn khi muốn tấn cấp lên Vương Cảnh.

Diệp Mặc liên tiếp nuốt xuống mấy viên đan dược. Cảnh giới thứ sáu của 'Tam thần luyện thể quyết' hoàn toàn vận chuyển lại từ đầu. Chỗ sai sót đã được sửa chữa lại, máu huyết được tinh lọc, xương cốt và thậm chí là cả Nguyên Thần cũng được cường hóa.

Sau một nén nhang, thì cái loại cảm giác da thịt bị xé rách vẫn còn nguyên như cũ. Nhưng so với lúc vừa mới tiến vào thì đã khác biệt nhiều rồi. Diệp Mặc biết, chỉ cần hắn tiếp tục kiên trì, một khi hắn có thể hoàn thiện công pháp Vương Cảnh, thì kinh mạch và huyết mạch có thể theo sự khống chế của hắn mà lưu chuyển tuần hoàn khắp thân thể, và bản thân hắn cũng thăng cấp tới cảnh giới Vương Cảnh.

Ba ngày trôi qua, da thịt của Diệp Mặc vẫn còn đang bị xé rách, bên ngoài thân thể máu tươi vẫn chẩy ra, thậm chí xương cốt của hắn vẫn từng khúc gẫy rời. Sau ngày nữa trôi qua, tốc độ xói mòn huyết nhục ngày càng thong thả. Lúc này sắc mặt của Diệp Mặc chẳng những đã tái nhợt, mà toàn thân của hắn cũng không có huyết sắc, bởi vì hắn đã mất máu rất nhiều. Nhưng hắn vẫn nhắm chặt hai mắt lại, không ngừng cử động theo những thủ thế khác nhau, dẫn dắt kinh mạch bị tổn hại lưu chuyển và đồng thời khống chế chân nguyên lưu chuyển. Dường như cái không gian lốc xoáy khiến hắn thương tích đầy mình ngoài kia không hề tồn tại.

Chín ngày sau, bên ngoài thân thể Diệp Mặc đã hoàn toàn ngừng chảy máu. Xương cốt cũng không hề phát ra tiếng gẫy đoạn nữa.

Mười hai ngày sau, các vết thương trên thân thể Diệp Mặc dần dần khép lại. Mười tám ngày sau, da thịt bị xé rách của hắn cũng bắt đầu tái tạo lại. Lúc này thì Diệp Mặc bỗng nhiên lại mở hai mắt ra, nuốt xuống mấy viên đan dược. Đồng thời bẻ một đoạn 'Tiên khuyên hoa' rồi nuốt xuống.

'Tiên khuyên hoa' thì hắn chỉ còn một gốc cuối cùng này. Trước đây khi thấy Sở Vân bị chặt mất một tay, thì Diệp Mặc cũng không hề lấy ra. Hắn đã cấp cho cô đan dược và một cái linh mạch bán cực phẩm, là bởi vì hắn kinh trọng Sở Tiêu Y, và cũng bởi vì hắn đã nhận được chỗ tốt từ Sở Tiêu Y. Thứ hai cũng là vì quan hệ giữa hắn và Khổng Diệp, cho nên khi Khổng Diệp cầu hắn thu Sở Ngữ Lan làm đệ tử, thì hắn cũng không thể nào từ chối được. Thứ ba cũng chính là vì đan dược và linh mạch của hắn rất nhiều. Cho nên một cái linh mạch bán cực phẩm với hắn mà nói, thì cũng không có tác dụng gì đặc biệt lớn cả.

Nhưng 'Tiên khuyên hoa' thì lại khác, thứ này căn bản là vô giá, là vật bảo mệnh của hắn. Hắn sao có thể tùy ý mà cho Sở Vân được?

'Tiên khuyên hoa' đưa cho Huệ Trân, là vì thứ này vốn được cô ta thủ hộ, còn mình thì đoạt đi. Huống chi lúc đó hắn cũng không phải là đối thủ của cô ta. Gốc thứ hai đưa cho Giải Phong, căn bản là vì hắn vốn cũng không phải đối thủ cuả Giải Phong. Không đưa cho người ta, thì chẳng lẽ người ta không thể cướp sao? Cũng may là cách làm người của Giải Phong rất được, cho nên cũng không cướp đoạt của hắn. Cuối cùng có qua có lại, hắn còn để lại cho Giải Phong mấy viên đan dược nữa.

Gốc 'Tiên khuyên hoa' thứ ba đưa cho Kỷ Bẩm, không chỉ bởi vì Kỷ Bẩm là người mà hắn tôn kính, hơn nữa Kỷ Bẩm còn là vì hắn nên mới bị mất đi thân thể. Phong cách làm người của Diệp Mặc chính là, người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Cho nên đừng nói là một gốc 'Tiên khuyên hoa', cho dù là toàn bộ cấp cho Kỷ Bẩm thì hắn cũng không để ý chút nào.

Nhưng Sở Vân cùng hắn thì lại không có chút quan hệ nào. Hắn chiếm được chỗ tốt của Sở Tiêu Y, đó là bởi vì hắn là một người có tính tình trung hậu, thái độ làm người cũng không vong ân. Bằng không thì, nói không dễ nghe một chút, đó là nhờ hắn chiếm được chỗ tốt của Sở Tiêu Y, chứ nếu không thì di hài của Sở Tiêu Y căn bản là cũng không có biện pháp để trở lại Bắc Vọng Châu. Còn nhẫn trữ vật của Sở Tiêu Y, là Diệp Mặc hắn nhặt được, cho nên Sở Vân mới được nhận lại. Nếu như là đại bộ phận những người khác, thì đều sẽ lấy hết làm của riêng rồi, càng không có chuyện đưa di hài Sở Tiêu Y trở về Bắc Vọng Châu.

Cho nên một gốc 'Tiên khuyên hoa' duy nhất này Diệp Mặc không thể nào đưa cho Sở Vân được. Quả nhiên là hiện tại đã tới lúc hắn cần phải dùng nó.

Ngáy thứ hai mươi lăm, thương thế trên người Diệp Mặc không chỉ biến mất hoàn toàn, hơn nữa da thịt hoàn hảo như lúc ban đầu, có vẻ như còn trơn bóng hơn cả lúc trước, chỉ là có hơi đen đi một chút. Nhưng hiện tại thì Diệp Mặc càng ưa thích hơn, vì hắn không thích có làn da giống như phụ nữ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Ngày thứ hai mươi tám, toàn thân Diệp Mặc vang lên từng trận âm thanh nhỏ. Chân nguyên trong cơ thể càng lúc càng lưu chuyển nhanh hơn. Loại âm thanh này vang lên liên tục, giằng co suốt một canh giờ.

Sau khi kết thúc, thì Diệp Mặc bỗng nhiên lại sải bước ra. Trong mắt của hắn hiện lên quang mang vui sướng, hắn biết lúc này, luyện thể của hắn đã chính thức thăng cấp tới Vương Cảnh rồi. Theo bước chân hắn vừa sải ra, thi cái không gian lốc xoáy có thể dễ dàng phá tan áo giáp của hắn đã không còn ảnh hưởng tới hắn nữa.

Thậm chí theo từng bước chân không ngừng đi tới của Diệp Mặc, thì không gian lốc xoáy cũng không ngừng phân liệt ra. Diệp Mặc bỗng nhiên hét lên một tiếng, hai tay mang theo từng đạo cương nguyên xé ra hai bên, không gian lốc xoáy kia lập tức bị hắn tách ra.

Mặc dù không có hoàn toàn tái lập lại máu thịt và xương cốt, nhưng cũng đã cường hóa lên nhiều rồi. Diệp Mặc thông qua tốc độ lưu động chân nguyên trong cơ thể, cũng biết rằng tu vi của hắn mặc dù không tăng, nhưng kể từ lúc hắn luyện thể tới Vương Cảnh này, thì tốc độ tu luyện sau này của hắn chắc chắn là sẽ nhanh hơn.

Đồng thời Diệp Mặc cũng cảm thán trong lòng, nếu như hắn sớm biết luyện thể có trợ giúp như vậy đối với luyện thể, thì hắn đã bắt đầu luyện thể từ sớm rồi. Nhưng Diệp Mặc lập tức hiểu được, chuyện đó căn bản là không hề thực tế. Vì nếu như không phải là hắn tu luyện ở cái không gian hư vô này, thì hắn căn bản là không có khả năng luyện thể nhanh như vậy.

Đồng thời sau khi cảnh giới luyện thể của Diệp Mặc thăng cấp tới Vương Cảnh, thì hắn còn mơ hồ cảm giác được, nếu hắn muốn thăng cấp tới Tôn Cảnh, thì tu vi của hắn cũng phải thăng cấp tới Hóa Chân trung kỳ mới được. Bằng không thì cho dù tốn thời gian trăm năm, hắn cũng không nhất định có thể luyện thể tới cảnh giới Tôn Cảnh.

Đây chỉ là một loại cảm giác, giống như cảm giác của hắn khi hắn dùng bốn tháng để tu luyện tới Vương Cảnh vậy. Tuyệt đối là có quan hệ tới tu vi của bản thân. Nói cách khác, nếu như hắn mới chỉ là Kiếp Biến sơ kỳ, thì cho dù có tu luyện ở bên trong không gian hư vô này, thì cũng chỉ có thể tu luyện tới Hồn Cảnh mà thôi. Có lẽ cho tới khi hắn bỏ mạng trong này, thì 'Tam thần luyện thể quyết' cũng không thể nào thăng cấp tới Vương Cảnh.

Tuy rằng Diệp Mặc biết trong một thời gian ngắn, hắn không thể nào tu luyện 'Tam thần luyện thể quyết' thăng cấp tới Tôn Cảnh được, nhưng hắn cũng không muốn buông tha.

Tháng thứ năm trôi qua. Diệp Mặc hiện đang tu luyện giữa không gian lốc xoáy, không gian loạn lưu, thậm chí còn có rất nhiều không gian chỉ đen nữa. Hắn cũng bị thương nhiều, nhưng cảnh giới Tôn Cảnh thủy chung vẫn không có nửa điểm manh mối nào.

Ba cảnh giới của Thần Cảnh 'Tam thần luyện thể quyết' hiện tại đối với hắn mà nói, thì vẫn còn rất xa xôi, không thể chạm tới được.

Diệp Mặc thầm than một tiếng, tuy rằng nơi này là một địa điểm luyện thể rất tốt, nhưng với tu vi Hóa Chân tầng một của hắn hiện giờ, thì vẫn không thể nào trong thời gian ngắn mà lợi dụng những không gian sát khí trong không gian hư vô này để thăng cấp tới ba cảnh giới Thần Cảnh cả. Nếu như muốn làm được điều đó, thì chỉ có hai cách. Cách thứ nhất chính là tu luyện tới tu vi Hóa Chân trung kỳ, cách thứ hai chính là tu luyện 'Tam thần luyện thể quyết' ở chỗ này vài chục năm, chắc là cũng không sai biệt lắm.

Trong không gian hư vô này còn có rất nhiều dòng không gian loạn lưu sai lệch, còn có cả không gian bão cát đủ loại nữa. Nhưng Diệp Mặc căn bản là không dám đi vào những chỗ đó để tu luyện. Hắn đã cảm thấy bản thân không thể nào thăng cấp tới ba cảnh giới Thần Cảnh, cho nên hiện tại mà tiến vào mấy chỗ kia tu luyện thì chẳng khác nào đi tìm chết cả.

Cũng may là đối với Diệp Mặc mà nói, thì cảnh giới Vương Cảnh hiện tại của hắn cũng đã đủ cho hắn giữ được tính mạng trong không gian hư vô này rồi. Thậm chí là hắn cũng có thể tùy ý đi lại một chút, chỉ cần tránh xa mấy cái không gian bão cát, và dòng không gian loạn lưu cực kỳ nguy hiểm kia là được.

Không còn phải tiếp tục tu luyện, hơn nữa ở đây cũng đã không còn quá nguy hiểm, thì Diệp Mặc đã có chút thoải mái hơn khi ở trong cái không gian hư vô này.

Một ít không gian đao gió và không gian loạn lưu đánh vào trên người Diệp Mặc, lập tức bị hóa giải, thậm chí còn chưa kịp đánh lên người Diệp Mặc thì đã bị cương nguyên hộ thể chặn lại rồi. Cái không gian chỉ đen lúc trước thiếu chút nữa có thể chia Diệp Mặc làm hai, thì hiện giờ lại tự chia làm hai khi đánh lên người Diệp Mặc.

- Cuối cùng thì không phải một chút thu hoạch cũng không có...

Diệp Mặc thở daì một hơi. Trong lòng hắn cũng bớt phiền muộn đi rất nhiều, vì bất luận là như thế nào, thì việc hắn có thể luyện thể tới cảnh giới Vương Cảnh, cũng là một chuyện khiến người khác nghe sẽ rợn cả người.

Tại đại lục Lạc Nguyệt, cũng đã từng có người luyện thể tới cảnh giới Vương Cảnh, nhưng Diệp Mặc nghĩ rằng, cho dù là người nào đó có thể tu luyện tới cảnh giới Vương Cảnh thì so với hắn cũng còn kém xa.

Một là bởi vì công pháp luyện thể của hắn là do 'Tam sinh quyết' diễn sinh ra mà có. Sự nghịch thiên của 'Tam sinh quyết' thì Diệp Mặc đã quá rõ ràng rồi. Thứ hai, cho dù là có người nào ở bên trong cái không gian hư vô này để luyện thể giống như hắn chứ? Cho dù là có, thì cũng phải là loại tu sĩ có tu vi cao hơn hắn rất nhiều.

Trong khi Diệp Mặc đang muốn tỉ mỉ kiểm tra xem không gian giao giới nằm ở chỗ nào, thì một khối đá giống như là bông tuyết trôi tới trước mặt của hắn.

Vật kia thoạt nhìn rất đẹp, nên Diệp Mặc tiện tay liền nắm lấy nó. Một loại cảm giác mát lạnh liền truyền đến.

- "Hư không Băng tâm thạch"?

Diệp Mặc bật thốt lên thành tiếng.

'Hư không Băng Tâm thạch' là tài liệu cấp mười đấy, cũng chính là tài liệu đỉnh cấp để luyện chế pháp bảo, có tiền cũng không thể nào mua được. Quả thực là phải tương đương với lông vũ của "Cửu vũ Kim Bằng" mà hắn đã từng có được. Hắn không ngờ lại có thể tìm được một thứ như vậy ở cái không gian hư vô này, hơn nữa còn là một khối lớn như vậy.

Giờ khắc này, ánh mắt Diệp Mặc nhìn cái không gian hư vô mờ ảo này đã có chút nồng nhiệt lên. Ở trong này, hắn hẳn phải giàu to rồi?
Nhấn Mở Bình Luận