Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Diệp Mặc (full) - tác giả: Ta Là Lão Ngũ

Hai người đi đường cùng nhau cũng không hề tịch mịch, Diệp Mặc bây giờ là tu vi Tiên vương, Chân Băng Du mới tu vi Đại Ất Tiên, tu vi của hai người chênh lệch thật sự là quá lớn. Chân Băng Du nghĩ đến lúc trước cô còn là tu vi Huyền tiên trung kỳ, mà Diệp Mặc là Kim tiên, không khỏi có chút buồn vô cớ. Cô biết mình về sau sẽ không còn cách nào đuổi kịp bước chân tu luyện của Diệp Mặc nữa rồi, chênh lệch khoảng cách giữa hai người sẽ chỉ càng ngày càng xa.

Diệp Mặc lấy ra một đống đan dược đưa cho Chân Băng Du, Chân Băng Du cũng không từ chối, cô biết rõ những đan dược này Diệp Mặc đã không cần dùng nữa. Cho dù là như vậy, lúc cô nhìn thấy ba viên 'Y Vương Đan', vẫn cứ ngẩn ra thật lâu. 'Y Vương Đan' ngay cả sư phụ của cô cũng không có, cho dù là Cực Kiếm Tiên Môn, cũng nghe nói là vì 'Bồng Việt Tiên Quả' để luyện chế 'Y Vương Đan' mà bị diệt.

Hôm nay Cực Kiếm Tiên Môn đã không còn tồn tại, những sư huynh sư muội kia của cô cũng đã không còn nữa, mà cô lại dễ dàng nhận được ba viên 'Y Vương Đan'. Nhớ lại ngày đó, những tháng ngày cùng Diệp Mặc rời khỏi Cung Hoa Thiên, trong nội tâm cô càng thương cảm không thôi.

- Sư đệ, còn mấy ngày nữa mới đến Cung Hoa Thiên, ta muốn đi bế quan tu luyện.

Chân Băng Du cầm chặt đan dược Diệp Mặc cho, bỗng nhiên nói một câu không hề có liên quan gì cả.

Diệp Mặc trong lòng thầm than, hắn hiểu được suy nghĩ của Chân Băng Du, tu vi của cô tiến bộ quá chậm, ngay cả Đại Ất Tiên trung kỳ cũng không tới. Với tư chất của cô mà nói, nếu có một lượng lớn tài nguyên tu luyện, hoàn toàn có thể tu luyện tới Đại Ất Tiên hậu kỳ. Hiện tại mình cho cô những tài nguyên tu luyện này, trước tiên cô đương nhiên là muốn đi bế quan.

- Cũng được, sư tỷ đi bế quan đi, tranh thủ thăng cấp Đại Ất Tiên trung kỳ trước khi đến Cung Hoa Thiên.

Diệp Mặc lập tức gật đầu đồng ý, hắn có trận bàn thời gian để tu luyện, nhưng Chân Băng Du thì không có. Chân Băng Du cần giành hết thảy thời gian để tu luyện, mà hắn lại cần giành hết thảy thời gian để tìm kiếm tài nguyên tu luyện.

...

Thời Không Thoa dưới sự điều khiển của Diệp Mặc thần tốc xẹt qua hư không, khoảng cách từ Trung Thiên vực đến Hạ Thiên Vực so với khoảng cách từ Thượng Thiên Vực tới Trung Thiên Vực thì ngắn hơn rất nhiều. Hơn nữa ở biên giới giữa Trung Thiên Vực và Hạ Thiên Vực, dòng chảy hỗn loạn và dòng chảy vẫn thạch trong hư không cũng ít hơn rất nhiều. Bởi vậy, tốc độ Thời Không Thoa lại càng nhanh.

Huống chi la bàn phương vị tọa độ của Thời Không Thoa chọn lựa tuyến đường so với tiên thuyền bình thường sẽ càng ngắn hơn, Diệp Mặc đoán chừng chỉ cần thời gian không đến hai năm, hắn có thể đến được Cung Hoa Thiên.

Đi Cung Hoa Thiên một là vì Chân Băng Du muốn đi Cực Kiếm Tiên Môn xem thử, còn một lý do nữa là Diệp Mặc và người của Mặc Nguyệt thành đã hẹn rồi, sau khi thăng thiên sẽ gặp mặt ngay tại Cung Hoa Thiên.

Một năm rưỡi sau, khi Thời Không Thoa tiếp cận Cung Hoa Thiên, Diệp Mặc cảm nhận được hơi thở Chân Băng Du tu luyện chấn động, Diệp Mặc biết đây là Chân Băng Du đã đột phá Đại Ất Tiên trung kỳ rồi. Quả nhiên với tư chất như Chân Băng Du, chỉ cần có tài nguyên, tốc độ tu luyện so với hắn còn nhanh hơn nhiều.

Chân Băng Du đang trong quá trình củng cố tu vi, Diệp Mặc không có quấy rầy cô, Thời Không Thoa hơi thả chậm tốc độ một chút, mười ngày sau, Thời Không Thoa của Diệp Mặc xuyên qua biên giới hư không Thiên Vực của Cung Hoa Thiên tại một nơi trong một dòng chảy hỗn loạn cực nhỏ, tiến vào Cung Hoa Thiên.

Diệp Mặc không điều khiển Thời Không Thoa phi hành trong Cung Hoa Thiên, mà là ngừng lại, đồng thời khôi phục diện mạo như cũ của mình, tu vi cũng khống chế tại Đại Ất Tiên sơ kỳ. Tại Cung Hoa Thiên có người biết hắn, nếu như thời gian mới có mấy chục năm, hắn đã là tiên vương rồi, loại chuyện như này, tuyệt đối sẽ rất nhanh truyền đến những nơi còn lại của Thiên Vực.

Kỳ thật với tư chất của hắn, đem tu vi khống chế thành Đại Ất Tiên sơ kỳ đã vô cùng không hợp lẽ thường rồi. Dù sao Chân Băng Du cũng chẳng qua chỉ là Đại Ất Tiên trung kỳ mà thôi, trong này còn có công lao của một quả Độ Ly Thiên Quả.

Thời Không Thoa của Diệp Mặc vừa dừng lại, Chân Băng Du liền ngừng tu luyện. Đồng thời từ bên trong Thời Không Thoa đi ra, tu vi của cô đã vững chắc ở mức Đại Ất Tiên trung kỳ.

- Chúc mừng, Băng Du sư tỷ.

Diệp Mặc thu hồi Thời Không Thoa vừa cười vừa nói.

Chân Băng Du mỉm cười, trong lòng cũng rất là vui vẻ. Nếu như không phải là cùng Diệp Mặc cùng nhau đi một chuyến trở về như vậy. Cô muốn thăng cấp Đại Ất Tiên trung kỳ, ít nhất còn cần thời gian hai trăm năm nữa. Tuy cô biết rõ so với Diệp Mặc, chút tiến bộ ấy của cô thật sự không là gì cả, nhưng so sánh với những người khác mà nói, tiến bộ của cô đã vô cùng kinh người rồi.

- Sư đệ, đệ có dự định gì hay không?

Chân Băng Du thấy Diệp Mặc ẩn dấu tu vi của mình dưới lốt Đại Ất Tiên sơ kỳ, lập tức hỏi một câu

- Băng Du sư tỷ, tôi muốn lập nên môn phái thế lực của riêng mình, tôi có rất nhiều bạn bè cũng sẽ tụ hợp ở Cung Hoa Thiên, tôi nhất định phải có một nơi thuộc về mình.

Diệp Mặc cũng không giấu diếm, nếu Chân Băng Du không có nơi để đi, hắn cũng hy vọng Chân Băng Du có thể gia nhập môn phái của hắn.

Chân Băng Du vốn đã muốn ở cùng với Diệp Mặc, bây giờ nghe Diệp Mặc nói vậy, lập tức đáp:

- Ta muốn đi Cực Kiếm tiên môn nhìn xem, sau đó cùng sư đệ đi lập môn phái.

- Được, nhưng tôi lập nên môn phái lại không thể dùng thân phận hiện giờ của tôi để lập, lúc tôi lập nên môn phái, nhất định phải đổi một thân phận khác.

Diệp Mặc lập tức đồng ý, nếu như hắn dùng thân phận Đại Ất Tiên đi lập môn phái, đó chính là trò cười.

...

Tiên thành Tân Yển, đây là lần thứ hai Diệp Mặc tới đây. Tiên thành Tân Yển vẫn giống như vài thập niên trước, gần như không có gì thay đổi. Pho tượng đại đế Tân Yển ngoài Tiên thành Tân Yển vẫn đứng sừng sững, nghĩ đến cái cảm xúc dâng trào và tình cảm của mình lúc trước nhìn thấy pho tượng đại đế Tân Yển, lúc này Diệp Mặc lại trông thấy pho tượng đại đế Tân Yển, thì chỉ có một loại cảm xúc cực kỳ bình thản lạnh nhạt.

Một người ở vị trí trên cao, quyết định quan điểm của một người. Quan điểm của Diệp Mặc lúc này và lúc trước không giống nhau, lúc trước hắn mới chỉ là một Huyền tiên nho nhỏ, mà bây giờ hắn cũng đã là một Vị Tiên.

Chân Băng Du cũng là cảm khái không thôi, lần trước cô tới đây là được Diệp Mặc cõng tới, mà lần này cô đã là Đại Ất Tiên trung kỳ. Nếu như môn phái không bị diệt, thì tốt biết bao?

Diệp Mặc đi vào tiên thành Tân Yển lại cảm thấy không đúng, rất nhiều ánh mắt đều không tự chủ được theo dõi hắn và Chân Băng Du. Rất nhanh Diệp Mặc đã biết rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào, tu vi của hắn thấp hơn Chân Băng Du, mà Chân Băng Du lại theo sát ở phía sau hắn, giống như là hắn cầm đầu. Nếu như Chân Băng Du tướng mạo bình thường thì không nói, nhưng Chân Băng Du sau khi luyện thể niết bàn, vẫn luôn càng lớn càng xinh đẹp, bởi vậy, mới tỏ ra rất là nổi trội

- Băng Du sư tỷ, tỷ đi đằng trước đi.

Diệp Mặc lập tức truyền âm nói.

Chân Băng Du phản ứng lại, chỉ là cô còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe thấy một thanh âm vui mừng trong trẻo kêu lên:

- Băng Du sư tỷ...

Chân Băng Du chấn động toàn thân, cô lập tức nhìn thấy Tần Niệm Mân đứng ở cửa sổ tiên tức lâu. Nếu như là lúc trước, cô nhìn thì nhìn, nhưng từ sau khi trải qua chuyện môn phái bị diệt, cô lại tâm tình thay đổi rất nhiều. Lại gặp được Tần Niệm Mân, vì vậy có chút kích động hẳn lên.

Tần Niệm Mân so với Chân Băng Du càng thêm kích động, sau một khắc liền từ cửa sổ tiên tức lầu bay xuống,

- Đúng là sư tỷ, Băng Du sư tỷ...

Tần Niệm Mân trưởng thành hơn nhiều so với trước đây, Diệp Mặc nghĩ lại lúc trước chính là cô ấy dẫn mình đi Cực Kiếm Môn, cũng có chút cảm thán. Chỉ có điều hắn rất nghi ngờ là, Cực kiếm môn đã bị người ta diệt mất, hơn nữa lần trước khi bọn họ ra đi, còn nghe nói có người đang truy nã người của Cực kiếm môn, vì sao Tần Niệm Mân dám xuất hiện ở nơi này?

- Niệm Mân, sư phụ ta bà ấy có mạnh khỏe không?

Chân Băng Du câu nói đầu tiên có chút run run lên tiếng hỏi thăm chuyện của sư phụ cô.

Tần Niệm Mân vội vàng nói:

- Cha em và Nhiễm sư thúc đều rất tốt, nhưng Nhiễm sư thúc rất lo lắng cho chị, sau khi nghe nói chị bị người ta cõng đi Trung Thiên Vực, càng lo lắng không thôi, còn chuẩn bị đi Trung Thiên Vực đây này. Đúng rồi, em quên nói cho chị biết, Nhiễm sư thúc đã thành tựu Vị Tiên rồi, bây giờ là tiên vương Mạch Thanh của Cực Kiếm Tiên Môn ta. Cha em cũng là Tiên vương nữa nha, cha em là tiên vương Cực Hách. Bây giờ Cực Kiếm Môn xây dựng lại, tu vi của mọi người đều tăng lên rất nhanh, em cũng sắp sửa thành Huyền tiên trung kỳ rồi, ồ, sư tỷ tu vi của chị...

Vừa thấy mặt, Tần Niệm Mân đã bắt đầu nói thao thao bất tuyệt, chỉ có điều nói đến đây, Tần Niệm Mân lại phát hiện cô mơ hồ nhìn ra Chân Băng Du đã là tu vi Đại Ất Tiên.

Diệp Mặc lại giật mình, thì ra chưởng môn Tần Bội Phủ và đệ nhất trưởng lão Dương Nhiễm của Cực Kiếm Tiên Môn từ sau khi môn phái bị diệt, cũng không có bị giết, mà là dẫn đệ tử đào tẩu, bây giờ ngược lại thăng cấp Tiên vương rồi. Hôm nay hai người song song thăng cấp Tiên vương trở lại, cho dù là Tiên vương Tự Tại đoán chừng cũng không phải là đối thủ rồi. Nếu như Tiên vương Tự Tại kia còn muốn 'Vụ Liên Tâm Hỏa', vậy thì Diệp Mặc ước gì gã tìm đến mình.

Xem ra tin tức lúc trước Lam Địch Thanh nghe được cũng không hoàn toàn là không sát thực tế, Tần Bội Phủ rất có thể đã lấy được Bồng Việt Tiên Quả bị Tiên vương Tự Tại nhìn trúng, kết quả là dưới sự chèn ép của tiên vương Tự Tại, Tần Bội Phủ dẫn theo một số đệ tử nòng cốt bỏ lại Cực Kiếm Tiên Môn. Hiện tại y và Dương Nhiễm song song thăng cấp Tiên vương, rồi mới trở về xây dựng lại Cực Kiếm Tiên Môn.

- Ồ, làm sao anh có thể cùng đi với Băng Du sư tỷ?

Tần Niệm Mân lúc này mới nhìn rõ Diệp Mặc bên cạnh Chân Băng Du, lập tức cô càng là kinh ngạc phát hiện tu vi của Diệp Mặc hình như cũng rất mơ hồ, có vẻ như so với cô còn cao hơn.

- Băng Du sư tỷ?

Tần Niệm Mân lúc này mới cảm giác được Chân Băng Du hình như không giống lúc trước lắm, chẳng những xinh đẹp hơn nhiều so với trước kia, nhưng lại ít đi cái loại thái độ lạnh như băng xem nhẹ hết thảy.

Tần Niệm Mân nhìn nhìn Diệp Mặc, lại nhìn nhìn Chân Băng Du, thật sự không thể tin được hai người sẽ đi cùng nhau như vậy. Một hồi lâu cô mới khiếp sợ nhìn chằm chằm Diệp Mặc hỏi:

- Diệp Mặc, anh, anh chắc không phải chính là cái người lúc trước cõng Băng Du sư tỷ lên tiên thuyền kia chứ?

- Niệm Mân sư muội, lúc trước là Diệp Mặc sư đệ đã cứu ta.

Chân Băng Du từ trong niềm vui bất ngờ cực lớn là sư phụ còn sống đã tỉnh táo lại, nghe thấy câu hỏi của Tần Niệm Mân, vội vàng chủ động đáp.

- Băng Du sư muội.

Lại là một giọng nói ngạc nhiên mừng rỡ không thôi vang lên, sau một khắc bóng dáng Hải Xuyên Vũ xuất hiện trước mặt Diệp Mặc và Chân Băng Du. Đằng sau Hải Xuyên Vũ, còn có một nam một nữ.

Cô gái kia đi tới gần cũng mừng rỡ kêu lên:

- Băng Du sư tỷ, chị đã trở về.

Cô gái này Diệp Mặc cũng nhận ra, tên là Thi Nhã Du, lúc trước hắn vừa mới đến Cực Kiếm Tiên Môn, đã từng gặp cô. Còn một người tên là Phong Mạch Thuần, hắn và Phong Mạch Thuần còn có một vài giao dịch, chỉ có điều là ở đây không có trông thấy Phong Mạch Thuần.

Người duy nhất Diệp Mặc không nhận ra chính là người nam kia, giống như hắn, cũng là tu vi Đại Ất Tiên sơ kỳ, tướng mạo dũng mãnh, hơn nữa anh tuấn vô cùng. Khóe miệng hơi vểnh, hiển nhiên là một người cực kỳ tự tin.
Nhấn Mở Bình Luận