Máy bay trực thăng bay lên rất nhanh, trên máy bay chỉ có Diệp Mặc và Hạng Danh Vương cộng thêm phi công là ba người. Diệp Mặc và Hạng Danh Vương không nói chuyện, hắn cảm thấy chuyện hôm nay có kì lạ. Hai máy bay sắp xếp lên máy bay đều qua tay Hạng Danh Vương, mà cuối cùng Phong Vũ cũng là Hạng Danh Vương cho đi. Diệp Mặc đoán Hạng Danh Vương chắc có âm mưu gì đó nhưng cho dù là âm mưu gì hắn cũng không sợ. Dù cho Hạng Danh Vương muốn máy bay rơi tan tành, cùng chết với ông ta, hắn đều không thèm để ý, cùng lắm thì đạp phi kiếm mà đi.
Nếu không phải vì phải tìm được tinh thạch, bây giờ Diệp Mặc chỉ muốn giết Hạng Danh Vương.
Hạng Danh Vương rõ ràng không có ý nghĩ muốn cùng chết với Diệp Mặc, mà là ngồi xuống chả nói gì. Một tiếng sau, Diệp Mặc phát hiện bên dưới máy bay là một dãy màu trắng giống như Tuyết Sơn
Từ trên nhìn xuống, lại không nhìn thấy chân trời, Diệp Mặc đoán, ngọn Tuyết Sơn này ít nhất cũng dài mấy chục ngàn mét.
Tuyết Sơn mấy chục ngàn mét, dưới lớp tuyết trắng nổi bật, quần phong sắc sảo, trời quang mây tạnh. Trong thung lũng song băng kéo dài mấy cây số, trông cảnh hùng tráng, Diệp Mặc không khỏi tinh thần sảng khoái, chờ sau khi lấy được tinh thạch, nhất định phải đạp kiếm ngắm thật kĩ trên không của Tuyết Sơn này.
- Chẳng lẽ đây chính là Mai Nội Tuyết Sơn?
Diệp Mặc nói một câu theo bản năng, hắn bỗng nhớ tới cổ mộ kia, nghe anh em họ Phó nói chính là ở bên ngoài Mai Nội Tuyết Sơn, chả nhẽ cái Linh Đàm đó cũng ở đây?
Tuy Diệp Mặc tự độc thoại nhưng Hạng Danh Vương vẫn nói: Nguồn tại http://Truyện FULL
- Đúng thế, đây là Mai Nội Tuyết Sơn, Linh Đàm cũng ở đây. Đợi lát nữa sau khi anh Phong và Tăng môn chủ đến, chúng ta có thể hợp lực mở cửa vào Linh Đàm.
Diệp Mặc gật đầu, không để ý. Hạng Danh Vương không ra con thiêu thân thì thôi, một khi ông ta ra con thiêu thân thì đừng trách hắn không khách khí. Cho dù là giết ông ta, Phong Vũ cũng biết chỗ của Linh Đàm.
Từ trên máy bay nhìn xuống, Diệp Mặc ở chỗ xa xăm của Mai Nội Tuyết Sơn nhìn thấy một dòng sông dài uốn lượn không thấy đầu sông. Diệp Mặc từng nghe anh em họ Phó nói, đoán không phải là Nộ giang, thì chính là Lan Thương giang.
Máy bay vượt qua chóp núi trong ngàn mây cao vút, phi thẳng vào chỗ sâu trong Tuyết Sơn, thoắt cái đã vào giữa đám mây trắng. Ở giữa đám mây trắng lại lần nữa vượt qua gần một tiếng, máy bay dừng lại ở một cái sân chỗ sườn núi Tuyết Phong. Trên sân đó, người đàn ông trung niên tên Nghiêm Khải đã chờ rất lâu rồi, ngoài Nghiêm Khải ra, Diệp Mặc không phát hiện ra người nào khác
Diệp Mặc xuống máy bay, phát hiện độ cao sườn núi này cao ít nhất 3000-4000m so với mặt biển, tứ phía đều là tuyết đọng lại. Giương mắt nhìn, trải dài ra mấy trăm dặm toàn là từng dãy núi tuyết san sát như mây.
Chỗ tiên gia này thật là đẹp, Diệp Mặc thầm than một tiếng. Nơi này quả nhiên vô cùng xinh đẹp, nếu có ẩn môn phát triển ở đây, tuyệt đối là một nơi tốt.
- Linh Đàm ở đây sao?
Diệp Mặc quay đầu lại nhìn Hạng Danh Vương một cách nghi hoặc. Nếu ông ta muốn chơi chiêu thì lập tức giết cho rồi. Người khác bị vây tại nơi Tuyết Sơn này có lẽ cũng không có cách nào rời khỏi nhưng nghĩ đến việc nơi này muốn vây khốn hắn thì tuyệt đối là không thể.
Hạng Danh Vương dùng giọng nói lạnh lùng nói:
- Linh Đàm không ở đây, nhưng sự bắt nguồn của Hồ Lô Cốc chúng tôi là ở đây. Ở chỗ sâu thẳm dưới mảng mây mù kia chính là Hồ Lô Cốc.
Giọng điệu của Diệp Mặc lập tức trở nên lạnh như băng:
- Hạng Danh Vương, ông thấy tôi không dám giết ông hay là không giết được ông?
Hạng Danh Vương lúc này dường như không nhìn thấy chút nào tính khí nóng nảy nữa, mà là vẫn nói như thế:
- Nếu cậu sợ có thể lập tức cho người điều khiển máy bay đổ đầy xăng rồi đưa cậu ra ngoài. Vì thông đạo thẳng Linh Đàm chính là do Hồ Lô Cốc phát hiện, nói thực, Linh Đàm nên là tài sản riêng của Hồ Lô Cốc chúng tôi.
Diệp Mặc cười ha hả, hắn không tin người của Hồ Lô Cốc có đức độ vậy, lấy Linh Đàm của mình ra để chia sẻ cho người khác.
Hạng Danh Vương như không thấy sự châm chọc của Diệp Mặc vậy, mà nói:
- Vì Linh Đàm nhất định phải là cao thủ Tiên Thiên hoặc là bốn vị cao thủ đỉnh cao siêu việt đồng thời tận sức mới có thể mở ra được. Hơn nữa thời gian mở ra cũng chỉ có ba ngày. Cốc chủ của Hồ Lô Cốc bế quan mười mấy năm rồi, dựa vào Hồ Lô Cốc chúng tôi thì không thể một mình mở cửa ra được. Cho nên mỗi lần chúng tôi đều liên kết mấy môn phái còn lại để cùng mở nó. Trước đây trừ tôi và anh Phong đến cùng mở nó thì còn có Uông Lãnh Thiện của Uông gia và Biên Tẩy Hải của Điểm Thương. Chỉ là hai lần này hai người bọn họ không tham gia thi đấu, để giải quyết nó thì đã mời cậu và Tăng Chấn Hiệp đến.
Diệp Mặc gật đầu. Độ tin tưởng của lời nói này của Hạng Danh Vương có cao hơn một chút nhưng Diệp Mặc vẫn luôn cảm giác Hạng Danh Vương điều Phong Vũ đi có chút âm mưu. Cho dù là âm mưu gì, mình cẩn thận một chút là được.
Diệp Mặc nghĩ tới sự hăng hái khi giết Điểm Thương, trong lòng lại dâng lên một thái độ kiêu ngạo.
Hồ Lô Cốc thì sao chứ? Cho dù là đệ nhất ẩn môn, muốn làm chuyện bất lợi với hắn, thì hắn cũng sẽ làm lại như thế mà không sợ.
Hạng Danh Vương lại quay đầu nói với Nghiêm Khải:
- Nghiêm Khải, cậu đưa Diệp Mặc vào Linh Đàm trước, tôi đi tiếp ứng anh Phong
Nói xong lại lên máy bay, máy bay rất nhanh đã bay lên trên trời.
Thấy Diệp Mặc nhíu mày, Nghiêm Khải giơ tay ra với Diệp Mặc, vẻ mặt tươi cười nói:
- Diệp môn chủ, xin mời đi theo tôi.
Nói xong, đi trước dọc theo cầu thang thông đáy cốc đi xuống.
Diệp Mặc cười nhạt một tiếng, đi theo không một chút do dự.
Thấy Diệp Mặc bắt kịp theo mình, nụ cười của Nghiêm Khải càng tươi hơn. Anh ta dường như vì giết thời gian, hoặc là sợ Diệp Mặc thấy chán, vừa đi vừa giới thiệu
- Mai Nội Tuyết Sơn còn gọi là Tuyết Sơn Vương Tử, nằm ở đoạn giữa núi Hoành Đoạn cắt ngang Nộ Giang và Lan Thương giang, bình quân độ cao so với mặt biển ở 6500m có 13 đỉnh núi, được xưng là "Vương Tử Thập Tam Phong", độ cao so với mặt biển của ngọn núi cao nhất Berger Caba là 7740m, là đỉnh cao nhất của Vân Trung. Từ rất lâu trước đây đã có một số khách nước ngoài gọi đỉnh Berger Caba là "ngọn núi đẹp nhất thế giới".
Thấy Diệp Mặc dường như đang nghe mình nói, Nghiêm Khải vẫn nét mặt tươi cười như thế, nói:
- Hồ Lô Cốc chúng tôi ở nơi sâu thẳm của Mai Nội Tuyết Sơn, vì hình thức bên ngoài trông giống một hồ lô ngược. Vì thế nên đặt tên như vậy.
Diệp Mặc không tỏ rõ ý kiến, hắn không có chút hứng thú nào với những thứ này, không thể phủ nhận Mai Nội Tuyết Sơn thực sự rất đẹp nhưng bây giờ hắn đang quan tâm không phải là những cảnh sắc này mà là Linh Đàm.
Chỉ là Nghiêm Khải lại không hề nghĩ tới việc Diệp Mặc có muốn nghe hay không, vẫn lải nhải giống như một oán phụ vậy. Sau nửa tiếng, hai người đi qua đoạn đường rất nhiều gian nan, lúc này mới đến bên cạnh một dây cáp không thể nhìn thấy điểm cuối. Thần thức của Diệp Mặc quét đi, xích sắt này dài ít nhất trên 500m, thần thức của hắn căn bản là không nhìn tới điểm cuối được.
Ánh mắt càng bị sương trắng che mờ, chỉ có thể nhìn thấy chỗ trong khoảng 10m. Hồ Lô Cốc có thể kéo một dây cáp mấy trăm mét như thế này đúng là không đơn giản, chả trách có thể xưng là đệ nhất ngoại ẩn môn.
Nghiêm Khải quay đầu lại cười với Diệp Mặc, nói:
- Sau khi qua đoạn dây cáp này thì cũng sắp tới rồi.
Nói xong anh ta nhảy lên, bóng của anh ta rất nhanh đã vào trong đám sương mù trắng của dây cáp. Diệp Mặc cười lạnh lùng. Bất kể Hồ Lô Cốc ra con thiêu thân gì hắn đều tiếp nhận. Lúc này hắn đã chắc chắn Hạng Danh Vương đưa hắn đến đây không phải vì Linh Đàm mà vì muốn tính kế hắn. Muốn ngấm ngầm mưu kế gì thì đến đi.
Diệp Mặc hoàn toàn không sợ, chỉ cần Linh Đàm ở Hồ Lô Cốc, vậy thì mau nôn ra cho ta. Nếu Linh Đàm không ở đây, Hồ Lô Cốc của ông tìm tôi đến, vậy thì xin lỗi, tôi buộc phải đòi lại tổn thất của tôi.
Tốc độ của Nghiêm Khải rất nhanh, chỉ giây lát anh ta đã vượt qua gần bảy trăm thước dây cáp. Anh ta thở nhẹ ra, theo bản năng quay đầu lại nhìn đằng sau mới phát hiện Diệp Mặc đã đứng trên mặt đất nhìn anh ta từ lâu rồi, nhếch miệng cười nhạt một cái.
Trong lòng Nghiêm Khải hơi hồi hộp một chút, anh ta không biết Diệp Mặc đứng đằng sau anh ta lúc nào, dù sao y cũng coi như là một cao thủ Địa cấp trung kì. Nghĩ tới Diệp Mặc có thể đứng ở phía sau anh ta không một tiếng động, anh ta không khỏi rùng mình, vừa nãy nếu Diệp Mặc muốn giết anh ta thì anh ta sớm đã là một thi thể rồi.
Nghĩ thế, Nghiêm Khải cười với Diệp Mặc một cách cẩn thận, sau đó nói, dọc theo con đường nhỏ phía trước còn hơn mười phút là có thể đến Hồ Lô Cốc.
Vẻ mặt Diệp Mặc thản nhiên, nói:
- Cậu chỉ cần dẫn đường là được, cái còn lại thì không cần quản.
- Vâng, Diệp môn chủ, xin mời đi theo tôi.
Nghiêm Khải không dám gọi thẳng Diệp Mặc, cho dù không biết Diệp Mặc là môn chủ của môn phái nào nhưng cũng chỉ có thể gọi một tiếng Diệp môn chủ.
Theo con đường nhỏ Nghiêm Khải rẽ vào, sau khi vòng mấy vòng, trước mắt lại rộng mở sáng tỏ. Vốn càng rộng lớn, Diệp Mặc không khỏi thầm than sự thần kì của tạo hoá, không ngờ chỗ này lại có địa thế rộng lớn như thế này.
Đồng thời Diệp Mặc cũng cảm thán những ẩn môn này thực sự là biết tìm, bất kể là hắn ta phát hiện Điểm Thương môn hay là Tĩnh Nhất môn, đều là bí mật không thể bí mật hơn được nữa. Hồ Lô Cốc này nếu không phải Nghiêm Khải dẫn đường, nói không chừng hắn tìm nửa tháng cũng chưa chắc đã có thể tìm đến đây được.
Càng làm cho Diệp Mặc ngạc nhiên chính là địa thế nơi này quả thật giống một cái hồ lô, vừa đi vào thì nhỏ, sau đó lại thành lớn, sau đó lại là một đoạn đường hơi hẹp một chút. Qua đoạn đường hẹp đó, trước mặt lại là một nơi vô cùng rộng lớn, đã mơ hồ nhìn thấy một số kiến trúc xuất hiện, thậm chí ven đường cũng xuất hiện cây cối xanh um
Ở Tuyết Sơn, có nơi thần kì như thế này đúng là khiến cho người ta thấy thế là đủ.
Sau khi tiến vào trong, Diệp Mặc rõ ràng cảm thấy nhiệt độ tăng lên khá nhiều, hắn bỗng nghĩ đến nếu có một ngày hắn chán sống ở thành thị rồi thì đến đây cũng không tệ. Hoặc là nói nếu mùa hè nóng bức, đến nơi này nghỉ mát đúng là quá tuyệt.
Chỉ là bây giờ ở đây vẫn không phải là của hắn, huống hồ còn có một điểm khiến hắn không thích chính là nơi này nằm ngoài thung lũng, không có hiệu ứng vô cùng rộng rãi của thị giác. Từ điểm này mà nói, Hồ Lô Cốc vẫn không bằng Điểm Thương môn, tuy Điểm Thương môn hiệu quả ẩn náu kém một chút nhưng cảm giác đứng ở cửa ngắm núi khiến Diệp Mặc càng thích hơn.
Diệp Mặc theo Nghiêm Khải đi lên một con đường lát đá tảng, con đường này kéo dài tới cánh cửa cực lớn với kiểu kiến trúc cung điện, phía trước kiến trúc cung điện có một quảng trường nhỏ.
Vừa đi đến cửa của kiến trúc này, sắc mặt Diệp Mặc đã trầm xuống. Tầm hơn ba mươi người luyện võ đi ra từ bốn phương tám hướng, hắn thấy Hạng Danh Vương đã về trước rồi, chả nhẽ dựa vào bọn họ mà muốn giết mình sao?
Ông lão khuôn mặt già nua đang đi ra một cách chậm rãi từ cửa chính, sau đó đứng trên cửa quảng trường của đại điện nhìn Diệp Mặc, dùng giọng nói càng già nua hơn nói một cách thản nhiên với hắn:
- Cậu chính là Diệp Mặc người giết mấy tên đệ tử của Hồ Lô Cốc ta?