Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Diệp Mặc (full) - tác giả: Ta Là Lão Ngũ

Diệp Mặc ôm lấy Ninh Khinh Tuyết, cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ trên người cô, trong lòng cũng cảm thấy kích động. Hắn có chút không khống chế được, hôn lên môi Ninh Khinh Tuyết. Thậm chí hắn đã quên nói cho cô biết, đây là một chiếc nhẫn trữ vật.

Ninh Khinh Tuyết đeo chiếc nhẫn lên. Trong lòng cô cho rằng đây là nhẫn đính hôn. Vốn đã khó kìm chế được bản thân mình, hiện tại lại rơi vào trong lòng Diệp Mặc, được Diệp Mặc hôn, cô sao có thể khống chế được cảm xúc của mình, thậm chí còn quên lúc mình vào còn chưa đóng cửa phòng, đã động tình hôn lại. Đồng thời cô cảm giác được toàn thân rã rời không chịu nổi.

Diệp Mặc lại dùng một bàn tay len vào phía trong vạt áo của Ninh Khinh Tuyết, ôm lấy một bên ngực đầy đặn kiêu ngạo của cô.

Những tiếng bước chân gấp rút truyền tới khiến hai người đang đắm chìm trong cảm xúc mãnh liệt chợt bừng tỉnh. Diệp Lăng thấy cửa phòng Diệp Mặc đã mở, biết anh trai đã đi ra, không suy nghĩ liền xông vào.

Nhưng đập vào mắt cô lại là cảnh anh trai mình đang ôm chị dâu Khinh Tuyết. Khi mắt cô thấy vị trí bàn tay của Diệp Mặc, mặt cô càng đỏ hơn, nói:

- Anh, anh thật là hư. Ngay cả cửa phòng cũng không đóng...

Ninh Khinh Tuyết đang mê đắm trong lửa tình đã tỉnh táo lại. Cuối cùng cô đã hiểu được tình trạng hiện tại của mình và Diệp Mặc. Cô vội vàng rời khỏi vòng tay của Diệp Mặc, sửa sang lại vạt áo một chút, nhưng lại thẹn, không tiện nói chuyện với Diệp Lăng.

Diệp Mặc có chút xấu hổ mỉm cười.

- Diệp Lăng, em đã về sao? Bên Yến Kinh có tốt không?

Diệp Lăng nghe thấy Diệp Mặc hỏi vậy, lập tức quên luôn cảnh tượng xấu hổ vừa rồi, thao thao bất tuyệt nói về chuyện ở Yến Kinh. Diệp Mặc nghe Diệp Lăng nói có thể hiểu được. Tuy rằng Diệp Tử Phong ở Diệp gia đã ổn định, nhưng dù sao kinh nghiệm vẫn chưa đủ, bối rối trước thế lực phức tạp ở Yến Kinh. So với trước kia, dĩ nhiên Diệp gia không lớn bằng. Đây vẫn là do rất nhiều người nể mặt mũi của Diệp Mặc nên không dám làm gì quá đáng. Nếu không phải Diệp Mặc có năng lực, có lẽ Diệp Tử Phong đã dẫn dắt Diệp gia rời khỏi tổ chức quyền lực quan trọng nhất.

- Anh, anh hai nói hiện tại Diệp gia không bằng trước kia. Anh ấy dự định đến Lạc Nguyệt, nhưng ông nội nói tạm thời không thể đến. Ông nội nói người Mỹ đang tính kế với Lạc Nguyệt, bảo anh phải cẩn thận một chút. Còn nữa, cho dù Lạc Nguyệt đã ổn định, ông nội nói tốt nhất không nên chuyển nhà xưởng chế thuốc ở Lưu Xà đi.

Diệp Lăng thấy Diệp Mặc có vẻ suy tư, lập tức nói toàn bộ những lời Diệp Bắc Vinh đã nói cho hắn biết.

Diệp Mặc lặng lẽ gật đầu. Diệp Bắc Vinh quả nhiên là gừng càng già càng cay. Khi nhìn nhận vấn đề vẫn xa hơn rất nhiều. Ông ta chưa từng tới Lạc Nguyệt, lại có thể phân tích được nước Mỹ đang tính kế với Lạc Nguyệt. Điều này rất quan trọng. Hơn nữa, ông ta còn không mờ mịt nhắc tới xưởng thuốc Lạc Nguyệt. Tuy rằng ông ta nói không rõ ràng, nhưng cũng đủ để suy đoán được một phần.

Cũng đúng. Người Mỹ có ý muốn Lạc Nguyệt, chắc hẳn rất nhiều người đều hiểu được. Mà nước Mỹ để ý tới Lạc Nguyệt, lại chậm chạp không động thủ, còn đưa ra ý tưởng giữ lại ý định giải quyết bằng vũ lực. Những điều này kết hợp lại một chỗ, người khác vừa phân tích, có thể thấy được người Mỹ có chủ ý gì.

Diệp Mặc nhíu mày, trở nên trầm mặc. Nếu người khác cũng có thể phân tích được, mà hắn kéo dài thời gian xây dựng nhà xưởng quá lâu, khẳng định người Mỹ cũng có thể nhận ra mình đã suy đoán được mục đích của bọn họ. Kể từ đó. Bọn họ có thể hoàn toàn từ bỏ Dược phẩm Lạc Nguyệt, sau đó cắn răng động thủ trước hay không?

Ninh Khinh Tuyết vốn đứng ở bên cạnh, sau khi thấy Diệp Mặc nghe Diệp Lăng nói xong lại nhíu mày, trong lòng biết Diệp Mặc đang lo lắng cho Lạc Nguyệt. Chuyện rất nhiều người ở Lạc Nguyệt đều đặt ở trên người hắn. Hắn bây giờ và lúc trước không thích có lo lắng suy nghĩ đã khác nhau một trời một vực. Hắn thành lập Lạc Nguyệt đều là vì mình và chị Lạc Ảnh. Nghĩ đến đây Ninh Khinh Tuyết lập tức có chút đau lòng, lại đi đến trước mặt Diệp Mặc nắm lấy tay hắn.

Diệp Mặc nhìn qua thấy Ninh Khinh Tuyết và Diệp Lăng đang có chút khẩn trương, bỗng nhiên cười. Mình có cái gì phải sợ. Binh đến thì cản. Nước đến đắp đất. Nếu đã đến nước này thì sợ cái gì?

Nghĩ ra tình thế trước mắt, Diệp Mặc lại triệu tập đám người Diệp Tinh, Hư Nguyệt Hoa qua, cùng nhau nghiên cứu đối sách. Bởi vì thời gian không đủ, Diệp Mặc không có khả năng kéo dài thời gian nữa. Hắn phải nhanh chóng nghĩ ra một biện pháp.

Sau khi mọi người nghe Diệp Mặc nói xong, đều biết chuyện như vậy gấp cũng không được. Không cần phải nói Lạc Nguyệt là một địa phương nhỏ vừa được thành lập, cho dù là một quốc gia, cũng không có cách nào trong thời gian ngắn như vậy trở thành một cường quốc về quân sự.

- Sư huynh, tôi đã xem qua tư liệu mà anh cầm về. Tôi tin tưởng trong thời gian một năm sẽ nghiên cứu chế tạo thành công bom nguyên tử Châu Tế kiểu mới có thể phóng ra. Chỉ có điều nhân tài khoa học kỹ thuật bên chúng ta hơi ít một chút. Nếu có thêm vài người, tôi khẳng định tiến độ nghiên cứu phát triển các hạng mục bên chúng ta sẽ còn nhanh hơn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Diệp Tinh thấy mọi người đều có chút tức giận, chủ động đứng ra nói.

- Vậy tuyển thêm nhiều nhân tài khoa học kỹ thuật toàn cầu đi. Chúng ta bỏ nhiều tiền một chút, sẽ luôn có người bằng lòng đến làm

Diệp Lăng không chút nghĩ ngợi nói.

Hư Nguyệt Hoa lắc đầu:

- Tuy rằng Dược phẩm Lạc Nguyệt chúng ta kiếm được rất nhiều tiền, nhưng đối mặt với chi tiêu cho quân phí và xây dựng Lạc Nguyệt Thành ngày càng khổng lồ, hiện tại đã rất miễn cưỡng rồi. Khi vừa mới tới nơi này, bởi vì phát triển Lạc Nguyệt lớn hơn, chúng ta đã tuyển chọn một lượng lớn nhân tài khoa học kỹ thuật các ngành các nghề. Nếu không phải như vậy, hệ thống phòng ngự ban đầu của chúng ta cũng không có cách nào thiết lập được nhanh như vậy. Nếu lại triệu tập nhân tài, tôi sợ Lạc Nguyệt Thành chúng ta sẽ không chống đỡ được, cuối cùng sẽ phá sản...

Còn có một câu nói Hư Nguyệt Hoa đã không nói ra được. Nếu không phải Diệp Mặc kiếm được hơn mười tỷ đôla, nói không chừng Lạc Nguyệt đã phá sản rồi.

Diệp Mặc lại trầm mặc. Tuy rằng viện Tiên Liệu Lạc Nguyệt tiếp đón một bệnh nhân chẳng khác nào lợi nhuận mấy năm của bệnh viện thường, nhưng cho dù là như vậy vẫn không đủ. Dù sao số bệnh nhân này cũng hơi ít. Có thể bỏ ra trăm triệu đôla để khám bệnh dù sao cũng chỉ có ít ỏi mấy người mà thôi. Mà Trú Nhan Đan trị giá một chục tỷ đôla của hắn đến bây giờ một viên cũng không bán được. Tuy rằng Diệp Mặc biết giá này có chút hơi vượt quá phạm vi, nhưng hắn lại không muốn giảm giá.

Ôi, chỗ địa cầu này. Nếu ở Lạc Nguyệt Thành, một viên Trú Nhan Đan chục tỷ đôla, sẽ có không biết bao nhiêu quốc gia bình thường muốn mua. Phải biết rằng Trú Nhan Đan chế luyện lên không khó, nhưng Trú nhan quả lại là ngàn năm một thuở. Không ngờ ở trong này mình lại một viên cũng bán không được. Đây quả thực chính là sự châm chọc.

Nghe Hư Nguyệt Hoa nói xong, Diệp Tinh gật đầu.

- Đúng vậy, chị Nguyệt Hoa nói có lý. Nếu như có tiền, tôi cũng đề nghị mua thêm nhiều lực lượng trên biển, thậm chí bao gồm cả mẫu hạm hàng không. Còn nữa, chúng ta cũng phải thiết lập xưởng đóng tàu, thiết lập bến tàu với quy mô lớn. Đối với một Lạc Nguyệt ba mặt là biển, không có lực lượng trên biển là không được. Cho dù hiện tại tôi không có thời gian dành cho việc này, nhưng những phương tiện có thể lấy được từ người khác, tôi cũng có thể bớt thời gian hướng dẫn.

Vẫn là không có tiền. Diệp Mặc thở dài. Rốt cuộc dùng cách gì mới có thể trong thời gian ngắn tập trung được rất nhiều tiền tài đây?

- Nếu mỏ kim cương lớn nhất nước Nga là của chúng ta thì tốt rồi. Bên trong có cả nghìn tỷ ca-ra kim cương. Cộng lại chính là 200 triệu kg. Nếu đổi thành đôla, phỏng đoán ngay cả đảo này của chúng ta cũng sẽ bị chất đầy.

Diệp Lăng bỗng nhiên mở miệng nói.

Ninh Khinh Tuyết theo bản năng nhìn chiếc nhẫn kim cương trong tay, trong lòng nghĩ không biết lúc nào mình và Diệp Mặc sẽ thật sự kết hôn.

- 200 triệu kg kim cương? Vậy là bao nhiêu tiền?

Bỗng nhiên Diệp Mặc theo bản năng hỏi.

- Nếu chất lượng không tồi, tôi phỏng đoán ít nhất có được 40 triệu tỷ đôla. Tuy nhiên đó là điều không có khả năng. Nếu khai thác những kim cương này đơn giản, người ta đã sớm khai thác hết.

Hư Nguyệt Hoa có chút ghen tị nói. Rõ ràng cô cũng cảm giác những kim cương này không phải thuộc về bọn họ, nên có chút đố kị.

Trong lòng Diệp Mặc lại hơi chấn động. Người khác khai thác rất khó. Không có nghĩa là hắn khó khai thác. Hắn đã luyện khí tới tầng thứ năm, đã có thể thi triển thuật độn thổ. Thậm chí hắn còn có thể trực tiếp dùng thần thức tìm kiếm kim cương dưới lòng đất.

Về phần độ cứng của kim cương, đối với phi kiếm của hắn mà nói càng không có vấn đề. Hắn tin tưởng bất kỳ cái gì có độ cứng đến mấy dưới phi kiếm của hắn vẫn bay như bụi. Hơn nữa hắn biết rõ về độ cứng của kim cương, bởi vì hắn vừa chế luyện một viên cho Ninh Khinh Tuyết. Đối với hắn hoàn toàn không có áp lực.

Điều duy nhất khó khăn là hắn vừa tấn cấp luyện khí tầng thứ năm. Muốn cùng lúc dùng thuật độn thổ và dùng thần thức tìm vị trí của kim cương ngược lại vẫn có chút khó khăn. Hơn nữa chỗ có thể kết thành kim cương chắc chắn sẽ rất cứng rắn. Nếu không nghĩ ra biện pháp, chỉ hoàn toàn dựa vào chân nguyên của bản thân khẳng định là không được.

Bởi vì Diệp Mặc trầm ngâm không nói, mọi người đều không nói gì.

Thật lâu sau. Diệp Mặc mới đập bàn một cái. Thời điểm mọi người đang không biết hắn nghĩ ra điều gì, Diệp Mặc lại nói:

- Chị Nguyệt Hoa, chị lập tức phụ trách phát thông báo ra toàn cầu, toàn lực tuyển chọn nhân tài khoa học kỹ thuật toàn thế giới. Chỉ cần đồng ý đến đây, có thể trả gấp mấy lần giá của họ bây giờ. Thậm chí có thể hơn mười lần. Đặc biệt về nhân tài khoa học kỹ thuật quân sự. Diệp Tinh, một khi chị Nguyệt Hoa tuyển chọn được một ít nhân tài khoa học kỹ thuật, anh lập tức nói rõ cho bọn họ biết sản phẩm nghiên cứu chế tạo công nghiệp quân sự mà chúng ta cần nhất.

- Còn nữa, lập tức mua các loại vũ khí quân dụng. Mặc kệ là súng đạn pháo, hay máy móc, dây truyền sản xuất công nghiệp nặng. Chỉ cần sản phẩm công nghiệp quân sự không lạc hậu, chúng ta đều có thể mua. Về phương diện tiền, tôi sẽ ra ngoài nghĩ biện pháp.

Diệp Mặc nghĩ đến, tuy rằng hắn không thể thông qua chân nguyên đi lại tự nhiên dưới mặt đất, nhưng hắn có thể chế luyện bùa. Có thể chế luyện rất nhiều bùa độn thổ. Như vậy hắn có thể không uổng phí chút khí lực nào vẫn có thể đi lại dưới lòng đất.

Diệp Mặc rất dứt khoát. Sau khi hắn chế luyện rất nhiều bùa độn thổ, sẽ đi tìm kim cương. Tuy rằng không thể tìm được 200 triệu kg, nhưng đối với hắn mà nói chỉ cần tìm được một nghìn kg cũng đã quá đủ rồi. Ngược lại, Diệp Mặc không muốn dùng tất cả các loại máy móc và dây chuyền sản xuất để sản xuất ra vũ khí thiết bị mới nhất. Mà có những cơ sở này, tốc độ nghiên cứu phát triển của Diệp Tinh sẽ nhanh hơn nhiều.

Về phần nhà khoa học và nhân tài quân sự trên toàn thế giới, tuy rằng Diệp Mặc nói như vậy, nhưng phỏng đoán không nhất định có thể tuyển được nhân tài quan trọng nhất. Bởi vì những người tài giỏi đó đã bị các quốc gia quản chế. Đương nhiên là có vài quốc gia phương tây khá văn minh, đối với những người này cũng không nhất định là quản chế nghiêm khắc, cho nên cũng không phải không thể tuyển được dù chỉ một người.

Nếu thực sự không được, hắn sẽ trực tiếp đến quốc gia khác bắt cóc cưỡng chế bọn họ đi, học cách làm của đế quốc mặt trời đen. Nếu bọn Nhật có thể bắt cóc, vì sao hắn không thể bắt cóc?

Diệp Mặc nghĩ đến đây, đột nhiên đứng phắt dậy. Hắn đang nghĩ gì vậy? Làm gì phải đi bắt cóc các nhà khoa học? Nếu đế quốc mặt trời đen đã bắt cóc các nhà khoa học, mình chỉ cần đi tiêu diệt đế quốc mặt trời đen của người Nhật, vậy không phải nhà khoa học của các ngành các nghề đều trong mâm cơm của mình sao? Mình còn cần phải đi bắt cóc nữa sao?

Nhưng hiện tại nước Mỹ vẫn chưa tìm được sào huyệt của đế quốc mặt trời đen? Bọn họ có làm được hay không? Nếu chẳng may những nhà khoa học bị người Mỹ cướp mất, vậy có lẽ là nguy rồi. Đối với Lạc Nguyệt mà nói chính là họa vô đơn chí.

Không được, phải lập tức đi biển Bering, nhất định phải tìm được đế quốc mặt trời đen trước nước Mỹ. Rốt cuộc, Diệp Mặc ngồi chưa được một phút đồng hồ, lập tức vội vàng nói với Hư Nguyệt Hoa một số chuyện, sau đó trong thời gian ngắn nhất liền rời khỏi Lạc Nguyệt. Ngay cả chuyện chế luyện bùa độn thổ để tìm kim cương cũng bị hắn đặt sang một bên.
Nhấn Mở Bình Luận