Thôn An Lý nằm ở chân núi bên cạnh dãy núi vào Hoành Đoạn. Có thể nói là một thôn trang nhỏ ngăn cách với thế giới bên ngoài, toàn bộ thôn trang khoảng chừng ba mươi hộ gia đình.
Nếu không phải ba năm trước đây, bởi vì chính phủ chuẩn bị khai thác phát triển du lịch ở trong này, nơi này ngay cả điện đều không có. Nhưng sau này bởi vì nhà đầu tư khai thác phát triển gặp vấn đề, nên ngành du lịch vẫn không có phát triển tại đây. Cho nên nơi này vẫn giống như trước đây, vẫn là ngăn cách với nhân thế, cái bất đồng duy nhất chính là có một con đường nhỏ hướng ra bên ngoài, còn có điện tiến vào.
Nhưng nơi này rất đẹp, có núi có sông. Phía trước thôn An Lý có sông An Lý trực tiếp chảy vào Nộ Giang, hơn nữa thượng du sông An Lý có vô số thung lũng có nhiều dược liệu. Bất kể là sông An Lý hay là những thung lũng có nhiều dược liệu, đều là nguồn phát triển kinh tế chủ yếu của người trong thôn An Lý.
Hôm nay thôn An Lý lại có tin vui, bởi vì Tố Tố người duy nhất trong thôn An Lý có thể giúp mọi người phân biệt dược liệu, dạy cho mọi người dùng các loại dược liệu chữa bệnh, cô chuẩn bị kết hôn.
- Cô Tố Tố thật sự là xinh đẹp, tựa như tiên nữ...
- Đúng vậy, tôi đã gặp qua rất nhiều nữ minh tinh xinh đẹp ở trong TV, nhưng cho tới bây giờ cũng không nhìn thấy cô nào xinh đẹp như cô Tố Tố.
- Chồng của cô có chút bình thường, thoạt nhìn giống như không xứng với Tố Tố...
- Cô thật là, chỉ cần Tố Tố thích là tốt rồi, cậu nhóc kia cũng rất giỏi đấy, miệng rất ngọt?
...
Bởi vì sau khi Tố Tố tìm được Diệp Mặc, đã bỏ tấm khăn lụa trên mặt xuống. Những lời bàn luận về cô đều là người trong thôn đã thấy qua cô, bọn họ đều bị dung nhan tuyệt thế kinh người của Lạc Ảnh làm cho rung động, bọn họ cho tới bây giờ đều không có nghĩ qua, Tố Tố vẫn sinh hoạt bên cạnh bọn họ, trên mặt luôn che một tấm khăn lụa, lại là một cô nàng xinh đẹp như vậy.
Diệp Mặc cũng vô cùng kích động, hôm nay hắn rốt cục có thể cùng Tố Tố nắm tay đi cùng nhau rồi.
Người trong thôn rất chất phác, không có các loại quy củ trong thành, đều là tụ cùng một chỗ náo nhiệt một chút, sau đó ăn cơm uống rượu, tiếp theo là chúc phúc hai người, nhưng Diệp Mặc và Lạc Ảnh đều thích như vậy.
Một ngày náo nhiệt trong thôn trang nhỏ rốt cục yên tĩnh trở lại, Diệp Mặc nắm tay Lạc Ảnh đầu đang đội khăn hồng đi vào phòng nhỏ. Nơi này đã từng là nơi Lạc Ảnh sống một mình trong hai năm, bây giờ là chỗ ở của cô và Diệp Mặc.
Hai ngọn nến đỏ thẫm chiếu rọi cả một căn phòng cưới, Diệp Mặc có chút kích động kéo tấm khăn lụa đỏ trên đầu Lạc Ảnh xuống, dưới ánh nến đỏ khuôn mặt xinh đẹp hồng hào của Lạc Ảnh được làm nổi bật lên kiều diễm hơn, mang theo một ít hương vị thẹn thùng, khiến Diệp Mặc lập tức có chút ngây ngốc, ";Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết. Kiểu nhược thái dương thăng triều hà, chước nhược phù cừ xuất lục ba. Diên cảnh tú hạng, hạo chất trình lộ, phương trạch vô gia, duyên hoa phất ngự...";
- Tố Tố, em thật đẹp...
Diệp Mặc giữ Lạc Ảnh, không kìm nổi lòng nói, mặt nạ trên mặt hắn đã được Lạc Ảnh dùng dược liệu tẩy đi, nhưng chất độc 'Tân thức thảo' trong cơ thể hắn vẫn không loại bỏ được.
Tuy rằng Diệp Mặc không thốt ra được bất kỳ thanh âm nào, nhưng Lạc Ảnh lại biết hắn đang nói cái gì. Cô cảm nhận được bàn tay không an phận của Diệp Mặc, thân thể có chút phát run, đó là một loại tình cảm yêu thương không thể nói nên lời.
- Đợi một chút...
Mặc dù biết Diệp Mặc nghe không được, cô vẫn giơ tay xuất một chưởng dập tắt ngọn nến. Cô biết mình muốn ngủ cùng với Diệp Mặc một chỗ, nhưng dưới ánh nến đỏ, cô vẫn như cũ có chút cảm giác thẹn thùng.
Tuy rằng đã dập tắt nến, nhưng ánh trăng lại rất sáng, từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu rọi tình yêu nồng đậm trong mắt hai người.
Thân thể Lạc Ảnh mềm mại ấm áp, phát tán ra một mùi hương thơm ngát, khiến Diệp Mặc khó có thể khống chế mình. Khi hắn tỉnh lại, hắn phát hiện mình đã cởi y phục trên người của Lạc Ảnh hơn phân nửa rồi, Lạc Ảnh giống như một tiểu sơn dương, co rúc ở trong ngực của hắn, chỉ biết là gắt gao ôm hắn, mặc cho hắn làm gì.
Tuy rằng rất muốn, nhưng Diệp Mặc lại đột nhiên nhớ tới chuyện Lạc Ảnh tu luyện. Ba ngày trước, hắn đã từng đem công pháp tu luyện tầng thứ nhất viết cho nàng rồi, mà Lạc Ảnh đúng là có linh căn. Hắn tin tưởng dưới sự trợ giúp của khối linh thạch kia, Lạc Ảnh trong vòng một tháng khẳng định có thể thăng cấp đến luyện khí tầng một.
Nhưng nếu hiện tại ở cùng một chỗ với cô, sau này có ảnh hưởng đối với việc tu luyện của cô ấy hay không? Nếu bởi vì nguyên nhân chính mình mà làm cho nàng không thể đến Trúc Cơ thì phải làm sao bây giờ? Tựa như Khinh Tuyết, hắn cũng là vì lo lắng Trúc Cơ của Ninh Khinh Tuyết, cho nên vẫn không có ở cùng nàng một phòng.
Giống như cảm nhận được động tác của Diệp Mặc có chút chậm chạp, thậm chí ngừng lại. Lạc Ảnh ngẩng đầu thẹn thùng nhìn Diệp Mặc, trong mắt có chút nghi vấn.
Diệp Mặc hiện tại không có cách nào dùng thanh thần quyết cho mình, nhưng hắn yêu Lạc Ảnh, hắn vì tình yêu của mình có thể nhịn xuống tất cả khó chịu và hấp dẫn.
- Anh sợ hôm nay chúng ta cùng nhau, sau này việc tu luyện của em rất khó đạt Trúc Cơ, nếu không, chờ sau khi em đạt Trúc Cơ, chúng ta...
Diệp Mặc mới viết một nửa, giấy đã bị Lạc Ảnh lấy đi.
Lạc Ảnh không nói gì, cô chỉ lắc lắc đầu, thân thể của cô đã nói cho Diệp Mặc, cô chỉ muốn ở cùng Diệp Mặc một chỗ, những cái khác đều không quan trọng. Trong lòng cô hiểu rõ, nếu chất độc trong cơ thể Diệp Mặc không được xóa bỏ, những thứ khác đều là hư vô, có thể ở cùng hắn một chỗ được ngày nào hay ngày đó. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Đã không có 'Thanh thần quyết"; Diệp Mặc cũng không thể khống chế cảm tình của hắn đối với Lạc Ảnh, không thể khống chế tình yêu trong tim. Giường gỗ mang theo một ít thanh âm, ở dưới ánh trăng yên tĩnh có vẻ rất ấm áp.
Lạc Ảnh thân thể giống như từng dòng chảy nóng, Diệp Mặc lần lượt tấn công vào chỗ mẫn cảm. Cô có chút không kìm nổi, rên rỉ lên, tay cô lại gắt gao ôm sát lưng sau của Diệp Mặc.
Ban đầu có chút đau đớn, nhưng từ động tác của Diệp Mặc, cô càng không nỡ rời khỏi ngực của hắn. Cô cảm giác cái loại hương vị này thật giống như cái loại cảm giác cô thích Diệp Mặc, có chút hồi tưởng, lại nói không nên lời.
Cô rất muốn dùng sức đi nắm chặt lưng Diệp Mặc, nhưng cô lại sợ làm đau lưng Diệp Mặc, điều duy nhất cô có thể làm là chỉ có thể gắt gao ôm Diệp Mặc, đem tất cả của chính mình đều giao cho hắn.
Lạc Ảnh là lần đầu tiên, Diệp Mặc cũng không phải tay già đời, xác thực mà nói đây là lần thứ hai. Lần đầu tiên bởi vì nguyên nhân khác, không có ấn tượng sâu sắc như lần này.
Lúc này hắn cũng ôm sát Lạc Ảnh vào trong lồng ngực, hắn có thể cảm giác được thể xác và tinh thần của Lạc Ảnh đang rất dễ chịu và run rẩy, cảm giác này cũng giống như hắn. Ở thời khắc này, hắn và Lạc Ảnh hóa thành một người, không, đó là sự thật, hắn đã cùng Lạc Ảnh kết hợp thành một người. Ở dưới ánh trăng yên tĩnh, có vẻ yên bình nhưng lại không an phận.
- Ưm...
Lạc Ảnh rốt cục ở trong ngực của hắn phát ra một tiếng ngâm nga, tay cô lại quấn chặt phía sau lưng Diệp Mặc, chỉ có như vậy, cô vẫn không nỡ ôm chặt Diệp Mặc thêm một chút, cô sợ làm đau Diệp Mặc.
Ở trong lòng Lạc Ảnh, Diệp Mặc là tất cả của cô, Diệp Mặc cho cô không chỉ là yêu, còn có nhớ thương lo lắng, hiện giờ thân thể của cô là của hắn, trong cơ thể của nàng còn có nhiệt độ của hắn.
Đêm càng ngày càng khuya, trăng càng ngày càng cao.
Giường gỗ vang lên thanh âm nho nhỏ rốt cục đã ngừng lại, Diệp Mặc yêu thương hôn Lạc Ảnh đang nằm trong lồng ngực một chút, ôm lấy cô đồng thời tiến vào mộng đẹp.
...
Một tiếng gà gáy, phá vỡ sự yên tĩnh của thôn nhỏ, Lạc Ảnh mở mắt, nhìn nhìn Diệp Mặc đang ôm chính mình, trong mắt đầy dịu dàng.
Chính mình nên sớm gả cho hắn mới đúng, hiện tại tuy rằng chậm một chút, nhưng vẫn là gả cho hắn rồi. Cô giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Diệp Mặc một chút, bỗng nhiên cảm giác nếu bọn họ ở cùng một chỗ chỉ có ba mươi mấy ngày, sao cho đủ chứ? Cô muốn là ba trăm năm, ba ngàn năm, ba vạn năm, thậm chí là vĩnh viễn.
Cái lão đạo cô kia, Lạc Ảnh bỗng nhiên lần đầu tiên hận một người như vậy, cho dù là sư thúc Tĩnh Tức lúc trước cũng lừa gạt cô, nhưng cô cũng không hận đến như vậy.
Nếu không phải cái lão đạo cô kia, cô có thể cùng Diệp Mặc ở bên nhau mãi, vẫn có thể ở mãi chốn này. Cô có thể giúp Diệp Mặc sinh mấy đứa con, khi về già có thể giống như người trong thôn gọi Diệp Mặc là mình ơi.
Không được, nhất định phải tìm được thuốc giải, phải giúp Diệp Mặc, phải giúp chồng của cô giải chất độc trong cơ thể, sau đó cùng nhau vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
Khi Diệp Mặc tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy Lạc Ảnh đã sớm rời giường và đang bận rộn ở cửa, cho dù cô đã là một người luyện võ hoàng cấp trung kỳ, nhưng là vì đã trải qua lần đầu tiên, dáng đi buổi sáng vẫn còn có chút mất tự nhiên.
Diệp Mặc bò dậy, trong lòng của hắn tràn đầy ấm áp, nếu không thể tu luyện tới Trúc Cơ, thì cùng với Lạc Ảnh còn có Khinh Tuyết cứ như vậy yên bình sống hếtmột đời, cuộc sống như vậy không phải là điều hắn thích sao?
Hắn cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lạc Ảnh, mặc kệ như thế nào, hiện tại cô là vợ của mình. Hắn phải trân trọng cô, yêu thương cô.!!!