Ninh Khinh Tuyết Với dung mạo xinh đẹp như thế, tuy rằng Diệp Mặc chưa hề nhìn thấy lưng của cô, nhưng cũng có thể tưởng tượng được. Nhất định là trắng nõn trơn mềm. Nhưng hiện tại trên lưng cô đều là thâm tím cả lại. Có thể thấy được, người đánh cô lúc trước đã dùng khí lực lớn tới mức nào. Thấy tình trạng vết thương trên lưng Ninh Khinh Tuyết, sát khí của Diệp Mặc lại dâng lên. Hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho Tống gia.
Diệp Mặc cởi bỏ áo ngực của Ninh Khinh Tuyết, trong tay cầm một trăm lẻ tám cây ngân châm đã biến thành một vài tàn ảnh xâm nhập vào lưng Ninh Khinh Tuyết. Đồng thời hai tay không ngừng ấn xoa bóp ở trên người Ninh Khinh Tuyết. Chân khí theo bàn tay Diệp Mặc chậm rãi rót vào trong thân thể Ninh Khinh Tuyết, từ từ chữa trị kinh mạch đã bị phá nát, nội tạng và xương sống lưng bị gãy của cô.
May mắn Diệp Mặc từng để lại một vài viên thuốc ở chỗ Ninh Khinh Tuyết, bằng không với tình trạng vết thương của Ninh Khinh Tuyết, muốn trị liệu tốt cho cô sau một đêm, thật sự là rất khó khăn.
Theo thời gian, kinh mạch bị tổn hại vỡ nát trong cơ thể Ninh Khinh Tuyết được chân nguyên của Diệp Mặc dần dần chữa trị. Sắc mặt Diệp Mặc lại càng ngày càng tái nhợt. Ban đầu, hắn tưởng rằng nhiều nhất chỉ khoảng hơn một giờ là có thể chữa trị những kinh mạch bị thương trong cơ thể Ninh Khinh Tuyết. Nhưng hiện tại đã là hai giờ, hắn chỉ mới liệu xong một nửa kinh mạch xung quanh.
Mồ hôi to bằng hạt đậu đọng lại trên lưng Ninh Khinh Tuyết, nhưng Diệp Mặc không dám dừng lại. Bởi vì một khi dừng lại, chẳng những kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hơn nữa muốn tiếp tục giúp cô chữa thương sẽ càng thêm khó khăn.
Nếu có một viên linh thạch thì tốt rồi, hay là có một viên đan dược khôi phục linh khí, loại đan dược cấp thấp nhất cũng được. Diệp Mặc cảm giác chân nguyên trong cơ thể dần dần trở nên khô cạn, chỉ có thể ảo tưởng có một viên đan dược như vậy.
Lại thêm một giờ trôi qua. Tay Diệp Mặc xoa bóp trên lưng Ninh Khinh Tuyết đã bắt đầu run rẩy. Tuy rằng cảm giác được chân nguyên trong cơ thể đã không có cách nào kiên trì được nữa, nhưng Diệp Mặc vẫn nhất định phải kiên trì xuống. Mặc dù hắn biết làm như vậy bản thân mình rất có thể cũng bị phế, nhưng hắn đã không có lựa chọn khác.
Hắn đánh giá quá cao tu vi chân nguyên của mình, xem thường tình trạng vết thương của Ninh Khinh Tuyết.
Tuy rằng sắc mặt Diệp Mặc dần dần trở nên khó coi, nhưng làn da Ninh Khinh Tuyết từ từ chậm rãi chuyển thành trắng nõn khỏe mạnh. Một lớp xanh tím trên lưng đã được Diệp Mặc lấy đi. Sắc mặt của cô dần dần trở nên hồng nhuận lên. Da thịt bởi vì đau đớn kéo căng cũng dần dần buông lỏng xuống.
Tuy rằng kinh mạch bị Diệp Mặc phong bế lại, nhất thời không thể tỉnh táo, nhưng từ đôi lông mày nhíu chặt của cô có thể thấy được, dường như cô cảm giác được điều gì.
Diệp Mặc cắn đầu lưỡi mình, cưỡng ép chút chân nguyên cuối cùng. Tiếp tục xoa nắn kinh mạch của Ninh Khinh Tuyết thêm nửa giờ. Cuối cùng Diệp Mặc đã chữa trị xong những vết thương trong cơ thể Ninh Khinh Tuyết. Không chịu đựng được, hắn liền cảm thấy choáng váng ngã nhào trên lưng Ninh Khinh Tuyết.
Khi khuôn mặt Diệp Mặc vừa tiếp xúc với da thịt trơn bóng còn đọng mồ hôi trên lưng Ninh Khinh Tuyết, một mùi thơm nhàn nhạt liền phả vào mũi hắn. Diệp Mặc giật mình, ngay lập tức liền nghĩ tới Lạc Ảnh. Hắn vội vàng đứng lên, giúp Ninh Khinh Tuyết buộc lại áo lót, mặc lại áo cho cô. Lúc này mới lật người cô lại. Đáng thương cho Diệp Mặc, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ đùa nghịch với loại lót ngực này. Hai cái dây lưng nhỏ, khiến hắn bận rộn một hồi lâu, thiếu chút nữa ngay cả mồ hôi cũng tuôn ra, mới có thể mặc được.
Lúc này Diệp Mặc mới phát hiện phía trước ngực Ninh Khinh Tuyết đầy đặn vững chắc, hai bầu tròn trịa rõ ràng giống như hai con thỏ trắng lớn, khiến Diệp Mặc thầm ngạc nhiên. Bình thường sao hắn lại không chú ý. Nó phối hợp với khuôn mặt hoàn mỹ của cô, khiến Diệp Mặc không nhịn được có chút động tâm.
Nhưng hiện tại Diệp Mặc cũng rất mỏi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút. Hắn giúp Ninh Khinh Tuyết giải trừ kinh mạch bị phong bế, để cô ngủ tiếp. Trước khi đi, Diệp Mặc lại thu thập mọi thứ bỏ vào trong chiếc hộp nhỏ. Thoáng nhìn qua bàn tay Ninh Khinh Tuyết nắm chặt chiếc hộp, hắn khẽ thở dài, nhưng vẫn không mang chiếc hộp đi, thậm chí những thứ ở bên trong hắn cũng không lấy đi.
Diệp Mặc ra khỏi tiểu viện, đoán hiện tại cũng sắp tới ba giờ. Hắn tìm một nơi yên tĩnh nghỉ ngơi một giờ. Đại khái khoảng gần bốn giờ, trên cơ bản Diệp Mặc đã khôi phục được bảy tầng thực lực. Chỉ bởi vì vừa rồi trợ giúp Ninh Khinh Tuyết chữa thương, chân nguyên có chút không vững chắc. Tuy nhiên Diệp Mặc cho rằng như vậy cũng đã đủ rồi. Lúc này, hắn mới đi tới nơi ở của tên được Uông Bằng gọi là anh Hồ.
Khi Diệp Mặc tới nơi, bảo vệ ở cửa biệt thự đang gục đầu trên mặt bàn nghỉ ngơi. Diệp Mặc thuận tay đánh anh ta ngất xỉu. Sau đó hắn vào phòng tắt máy tính theo dõi trực tiếp. Hắn biết máy tính này khẳng định được nối mạng với máy tính khác. Nhưng nếu tắt máy tính có cài đặt phần mềm lưu trữ, máy tính khác cũng không có cách nào theo dõi đươc nữa. Hắn cũng không biết có theo dõi khác hay không.
Điều khiến Diệp Mặc cảm thấy kỳ lạ chính là, khi hắn vào trong biệt thự, không ngờ còn có một gian phòng còn sáng đèn. Diệp Mặc đưa một ít thần thức vào quét bên trong. Quả nhiên bên trong có mấy người còn đang thương lượng gì đó, không ngờ đến bây giờ vẫn chưa đi ngủ.
Quả nhiên tên họ Hồ ở đây. Tuy nhiên ngoài gã ra, còn có một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi, không ngờ khuôn mặt, bộ dạng có ba phần tương tự với Tống Thiếu Văn. Ngoài cửa vào còn có hai gã thanh niên đang đứng. Diệp Mặc sờ tới, chỉ hai chưởng, hai gã thanh niên này liền ngã xuống.
- Anh Hồ. Hôm nay, chuyện Uông Bằng làm không tệ. Cùng hai cô gái suốt một đêm, hẳn là Thiên Sĩ Bình sẽ không ra sức khước từ nữa. Tôi cũng không tin, có Thiên Sĩ Bình trợ giúp, tên họ Diệp này còn trốn được ở đâu nữa.
Tuy rằng giọng nói của thanh niên này không lớn, nhưng lại tràn ngập tự tin.
Người đàn ông được gọi là anh Hồ gật đầu nói:
- Đàm Thiếu gia nói vậy cũng không sai. Tuy rằng Thiên Sĩ Bình là kẻ chẳng ra gì, nhưng đôi khi thế lực phía sau ông ta còn hữu dụng hơn so với sự truy nã từ phía chính phủ. Chỉ là sợ mấy lão già dưới tay cha anh ta sẽ phản đối.
- Phản đối? Thiên Sĩ Bình chính là con trai độc nhất của Thiên Long Đầu, cho dù anh ta muốn trăng trên trời, ông ta cũng sẽ hái cho anh ta. Với thế lực của Thiên Long Đầu lớn như thế, ông ta muốn tìm ra Diệp Mặc, có thể nói là còn hiệu quả hơn gấp bội so với biện pháp của chúng ta. Tuy rằng Tống Gia tôi là một trong năm đại gia tộc, nhưng có một số việc dù sao cũng không tiện ra tay lộ liễu. Giao cho Thiên Long Đầu là tốt nhất. Nguồn tại http://Truyện FULL
Đàm Thiếu gia vô cùng xem trọng Thiên Long Đầu, nhưng rõ ràng đối với Thiên Sĩ Bình lại có chút khinh thường.
Nói xong tạm dừng một chút, y lại nói tiếp:
- Điền Kê càng ngày càng tệ hại. Không ngờ dẫn theo hai kẻ vô dụng tới gặp Ninh Khinh Tuyết. Chẳng những không đưa được người ra, còn khiến toàn thân lấm bùn. Bằng không, có Ninh Khinh Tuyết ở trong này, so với hai sinh viên kia còn tốt hơn nhiều. Hơn nữa tôi cũng muốn hưởng thụ một chút hương vị của người đẹp đứng đầu Bắc Kinh. Đúng là tên khốn thành việc không có, bại sự có thừa.
Nói xong, y còn hừ lạnh một tiếng.
- Điền Kê và hai thủ hạ của anh ta, để tôi xử lý. Hiện tại bọn họ ở dưới tầng hầm chưa tỉnh. Tuy nhiên nhìn bộ dạng Ninh Khinh Tuyết, dường như đối với tên phế nhân Diệp Mặc kia còn có chút tình nghĩa. Có lẽ chúng ta có thể lấy cô ta chặn đường Diệp Mặc ở Ninh Hải.
Người đàn ông trung tuổi gọi là anh Hồ nói.
Đàm Thiếu gia lắc đầu:
- Anh có chút xem thường Diệp Mặc rồi. Theo điều tra của tôi về hắn trong thời gian gần đây, tôi phát hiện hắn là một tên khốn giả heo ăn thịt hổ điển hình. Chẳng những thân thủ vô cùng lợi hại, hơn nữa còn rất giảo hoạt. Nếu không đúng như vậy, tôi cũng không cần phải... kinh động tới người của Thiên Long Đầu như thế. Dù sao, chuyện như vậy truyền ra ngoài, đối với Tống Gia tôi cũng không có gì tốt cả.
Diệp Mặc đã hoàn toàn hiểu được. Hẳn Đàm Thiếu gia chính là người của Tống gia, đồng thời đặc biệt tới đây là để bắt mình. Trời đưa đất đẩy làm sao, đã khiến Ninh Khinh Tuyết bị thương.
Thần thức của Diệp Mặc quét ra phía ngoài. Quả nhiên phát hiện ở trong tầng hầm có ba người đàn ông đang quỳ. Ở một gian phòng ngủ cách đó không xa, lại thấy hai cô gái tóc tai bù xù trần truồng nằm ở trên giường, bên cạnh còn có một người thanh niên.
Tuy nhiên hai cô gái này, toàn thân đều là vết thương rỉ máu. Cũng không biết hai người đã ngủ, hay đã hôn mê. Xem ra hai cô gái này chính là hai sinh viên mà Đàm Thiếu gia đã nói. Bỗng nhiên Diệp Mặc phát hiện một trong hai cô gái có chút quen thuộc. Hắn nhanh chóng phát hiện cô gái này chính là người vẫn đứng đầu trong Top 10 hoa hậu giảng đường ở đại học Ninh Hải.
- Thời gian không còn sớm. Anh Hồ, anh đi nghỉ ngơi trước đi. Tôi cũng muốn nghỉ ngơi một chút.
Nói xong, Đàm Thiếu đứng lên.
Anh Hồ còn chưa kịp nói gì, cánh cửa đã bị đá văng ra. Đồng thời một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Nghỉ ngơi thì không cần. Từ hôm nay trở đi anh sẽ có rất nhiều thời gian để từ từ nghỉ ngơi.