Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Diệp Mặc (full) - tác giả: Ta Là Lão Ngũ

Thành Hà Châu ở Bắc Vọng Châu được coi là một thành thị tu chân lớn, là số ít các thành thị không thuộc sự quản lý của các đại môn phái, mà có thế lực mấy phương cùng tạo thành. Bởi vì thành chủ Thành Hà Châu là người Trương gia. Mà nghe nói Trương gia có một gã tu sĩ Hư Thần đỉnh phong, chỉ kém một bước là bước vào Ngưng Thể. Loại tu sĩ này cho dù là tông môn năm sao cũng sẽ không dễ dàng đi trêu chọc. Huống gì tông môn năm sao ở Bắc Vọng Châu đã được xem như là đại tông môn.

Lúc này Diệp Mặc dẫn theo Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng tiến vào Thành Hà Châu. Lúc này đã là nửa tháng từ lúc bọn họ rời khỏi Chính Nguyên Kiếm Phái.

- Anh, về sau chúng ta sống ở đây sao?

Diệp Lăng thoáng nhìn về phía cổng thành nguy nga, có chút lo lắng hỏi.

Diệp Mặc gật đầu.

- Đúng vậy, chúng ta nhất định phải tìm một chỗ an toàn để ở lại. Nếu như vẫn chạy tới chạy lui như vậy, tu vi của chúng ta sẽ không hề tiến bộ. Huống gì, trên đường đi qua đây, đã có toán người muốn chặn chúng ta. Chỉ có điều tốc độ của bọn họ không nhanh bằng chúng ta mà thôi.

- Vậy chúng ta thuê động phủ hay mua một động phủ? Về sau kinh doanh cái gì để có tài nguyên tu luyện?

Diệp Lăng biết, muốn ở một chỗ an ổn để tu luyện, nhất định phải có tài nguyên. Không có tài nguyên, căn bản không có biện pháp tiến thêm. Nếu không còn không bằng tìm một nơi hẻo lánh mà ở lại.

Diệp Mặc đã sớm có kế hoạch, Hắn nghe thấy Diệp Lăng có chút lo lắng, lập tức nói:

- Hai người không cần lo lắng về tài nguyên tu luyện. Thành Hà Châu khẳng định có một linh mạch đẳng cấp không thấp. Hơn nữa còn có Tụ Linh Trận pháp. Linh khí ở đây còn nồng đậm hơn so với Chính Nguyên Kiếm Phái rất nhiều. Cho nên anh mới có kế hoạch lựa chọn ở lại nơi này để tu luyện.

Nói xong hắn lại trầm ngâm một hồi, mới nói tiếp:

- Chúng ta vừa mới tới nơi này. Linh thạch trên người có hạn, nhất định không mua nổi động phủ. Cho nên trước chúng ta cứ thuê một chỗ ở. Hai người chỉ cần tu luyện là được. Anh đi kiếm chút linh thạch, sau đó mua lại cửa hàng cho mình. Chúng ta bắt đầu lại từ Thành Hà Châu.

- Anh...

Diệp Lăng có chút lo lắng thoáng nhìn về phía Diệp Mặc. Tuy rằng cô biết anh trai mình rất có bản lĩnh. Nhưng nơi này là đại lục Lạc Nguyệt, thế giới tu chân hoàn toàn khác với địa cầu. Ở địa cầu chỉ có một mình anh trai tu chân, cho nên hắn có thể đứng trên đầu mọi người, làm ít công to. Thực lực của hắn không có bất cứ kẻ nào có thể động tới, cho nên có thể dễ dàng thành lập Lạc Nguyệt Thành.

Nhưng nơi này, tất cả mọi người đều tu chân. Hơn nữa so ra còn lợi hại hơn anh mình rất nhiều. Muốn xây dựng thế lực của chính mình ở một chỗ như vậy, Diệp Lăng cảm giác kế hoạch của anh trai mình có chút khó khăn.

Tống Ánh Trúc lại mỉm cười nói:

- Diệp Lăng, em không cần lo lắng cho anh trai em. Anh ấy khẳng định có thể làm được. Lúc trước khi anh ấy ở Ninh Hải, cũng là khốn cùng thất vọng, tương đối mà nói bước khởi điểm còn thấp hơn so với bây giờ. Thậm chí một người tu luyện cổ võ bình thường có thể đánh bại anh ấy, nhưng anh ấy vẫn bắt đầu thành lập Lạc Nguyệt Thành.

- Chị dâu Ánh Trúc, nhưng sao chị biết?

Đối với Diệp Lăng mà nói, sau này Tống Ánh Trúc mới biết anh mình. Sự tình trước kia của anh mình hẳn là cô không biết mới phải.

Tống Ánh Trúc lại không nói gì nữa. Lúc trước sau khi thất thân cho Diệp Mặc, cô đã từng điều tra tất cả mọi chuyện Diệp Mặc đã trải qua, bao gồm cả tin tức khi hắn ở Ninh Hải.

Diệp Lăng cũng chỉ thuận miệng hỏi, cũng không ép Tống Ánh Trúc trả lời. Suy nghĩ của nàng đã chuyển đến việc anh trai mình cần phải làm gì.

- Anh, vậy anh tính làm gì để kiếm linh thạch?

Diệp Mặc sớm nghĩ tới chuyện này. Hiện tại Diệp Lăng hỏi đến, hắn lập tức nói:

- Anh dự định kinh doanh đan dược. Tuy rằng tay trắng khởi nghiệp, nhưng anh tin anh có thể làm lên.

Diệp Lăng nghe Diệp Mặc nói xong, bỗng nhiên buộc miệng thốt lên:

- Anh, hay là gọi ngành dược Hoa Hạ đi. Nói như vậy, mọi người biết Hoa Hạ sẽ đến chỗ chúng ta. Nếu chị Lạc Ảnh và chị Khinh Tuyết nghe thấy được, cũng tới nơi này.

Diệp Mặc mỉm cười.

- Kỳ thật anh cũng đang nghĩ như vậy.

- A...

Diệp Lăng không ngờ được mình và anh trai cùng nghĩ ra được. Cô chần chừ một hồi mới hỏi.

- Anh, anh đã mở một Dược phẩm Lạc Nguyệt ở địa cầu. Chắc không phải ban đầu anh từ Lạc Nguyệt đến địa cầu chứ?

Những lời này vừa mới nói ra, Diệp Lăng liền vỗ vỗ đầu mình.

- Em thật sự đã nghĩ quá nhiều.

Trong lòng Diệp Mặc lại kinh ngạc. Hắn không thể tưởng tượng được Diệp Lăng thật sự lại nói đúng. Hắn không phải từ Lạc Nguyệt đến địa cầu sao?

Sau khi lo xong hộ tịch ở Hà Châu Thành, ba người đi thuê một cửa hàng nho nhỏ. Lần này phải tốn hai mươi nghìn linh thạch hạ phẩm. Mà đây chỉ là tiền thuê cửa hàng trong nửa năm mà thôi. Tuy rằng cửa hàng rất nhỏ, nhưng ở phía sau còn có hai gian phòng và một phòng bếp. Điều duy nhất khiến ba người không thấy hài lòng cho lắm chính là, vị trí cửa hàng có chút hẻo lánh.

Bất kể có hài lòng hay không, cửa hàng cũng đã được thuê. Sau khi ba người bố trí ổn thỏa, linh thạch trên người Diệp Mặc đã không còn. Tuy rằng hắn có một đống lớn những thứ đáng giá, nhưng Diệp Mặc cũng không dám lấy ra bán.

...

So với Hà Châu Thành náo nhiệt khác thường mà nói, cửa hàng Ngành dược Hoa Hạ nhỏ này khai trương rất bình thường, có vẻ không có tiếng tăm gì.

Ngành dược Hoa Hạ chỉ có ba người, một ông chủ và hai cô nhân viên cửa hàng xinh đẹp. Tuy rằng Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng đều là những người phụ nữ xinh đẹp, nhưng phụ nữ xinh đẹp ở Tu Chân Giới nhiều như mây này, các cô cũng không phải là những người đặc biệt bắt mắt.

Ba ngày sau, rốt cuộc Diệp Lăng ngồi không yên. Cô thấy Diệp Mặc không chút vội vã thì có phần lo lắng hỏi:

- Anh, cửa hàng này của chúng ta mở đã ba ngày, không ngờ ngay cả một viên đan dược cũng không bán được. Có lẽ người ở đây cũng không rõ Ngành dược Hoa Hạ là gì. Em thấy chúng ta có nên sửa lại tên cửa hàng một chút hay không? Đổi thành Hoa Hạ đan các? Nếu tiếp tục như vậy, sau ba tháng nữa, ngay cả tiền thuê nhà chúng ta cũng không có.

Tống Ánh Trúc phì cười nói:

- Chúng ta chỉ có một cửa hàng nhỏ. Gọi là Đan Các người khác vừa nhìn đã biết là khoe khoang khoác lác.

Diệp Lăng không cho là đúng nói:

- Em cảm giác gọi là Ngành dược mới là từ khoe khoang khoác lác. Một một cửa hàng nho nhỏ cũng gọi là ngành dược. Nếu truyền trở về..

Diệp Lăng nói tới đây, tự mình cũng không nhịn được mà bật cười.

Diệp Mặc cũng biết Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc muốn an ủi mình. Hắn cũng biết nếu tiếp tục như vậy có thể thật sự không có khả năng kinh doanh gì nữa. Bởi vì cửa hàng của hắn chẳng những hẻo lánh, hơn nữa người khác đều chưa từng nghe nói về nó.

Có lẽ thật sự muốn suy nghĩ một vài biện pháp. Nếu không tiếp tục như vậy, còn không bằng bán rong ở ngoài vỉa hè.

... Nguồn: http://truyenfull.vn

Ngày thứ tư sau khi ngành dược Hoa Hạ khai trương, một tin tức đáng sợ được truyền ra đã chấn động toàn bộ Hà Châu Thành.

Ngành dược Hoa Hạ khai trương bán hạ giá Bồi Khí Đan, Bồi Nguyên Đan, Đại Bồi Nguyên Đan, Hồi Xuân Đan, Hồi Nguyên Đan, Ích Nguyên Đan và nhiều loại đan dược khác.

Vài loại đan dược trước thì cũng được. Nhưng loại cuối cùng là Hồi Nguyên Đan và Ích Nguyên Đan là loại đan dược mà chỉ có tu sĩ Trúc Cơ mới sử dụng. Hồi Nguyên Đan dùng để khôi phục chân khí nguyên chữa thương. So với "Hồi Xuân Đan' chỉ khôi phục chân khí thì nó mạnh hơn rất nhiều. Mà Ích Nguyên Đan cũng là một loại đan được dùng cho tu sĩ trước Trúc Cơ tầng sáu sử dụng. Nó lại càng quý giá hơn. Hai loại đan dược này đều là đan dược linh phẩm cấp ba. Cho dù một ít đan các bình thường cũng không nhất định có được.

Tuy nhiên những thứ này cũng không phải là chuyện đáng kinh hãi nhất. Chuyện đáng nhất kinh hãi chính là Ngành dược Hoa Hạ còn bán giảm giá hai loại đan dược chỉ có ở riêng cửa hàng. Đó là một viên đan dược Trú Nhan Đan, và một viên Trúc Cơ Đan.

Tuy rằng chế luyện hai loại đan dược này cũng không mấy khó khăn, nhưng Trú nhan quả căn bản chỉ mới nghe nói, mà chưa từng ai có. Cho nên Trú Nhan Đan căn bản là có tiền cũng không mua được. Nhưng đối với phần đông người đến nói Trúc Cơ Đan ngược lại càng thêm quý giá.

Tuy rằng dược liệu của Trúc Cơ Đan không hiếm thấy bằng Trú Nhan Quả, nhưng là rất khó gặp. Hơn nữa đối với phần đông tu sĩ mà nói, tu luyện còn quan trọng hơn nhiều so với nhan sắc.

Loại Trúc Cơ Đan này, cho dù ở Đại Đan Các cũng chỉ có số lượng cực kỳ có hạn. Cho dù có, bình thường cũng lấy ra bán đấu giá. Nào có thể tùy tùy tiện tiện lấy ra bán như đan dược bình thường được?

Trong lúc nhất thời, phần lớn mọi người đều vọt hướng Ngành dược Hoa Hạ. Bọn họ đều muốn biết Ngành dược Hoa Hạ sẽ bán hai viên đan dược này thế nào.

Sở dĩ Diệp Mặc lấy hai loại đan dược này ra, cũng là được ăn cả ngã về không. Hắn biết bất kể ở nơi nào, đều là người nhát gan chết đói, người to gan chết trong no đủ.

Không người nào có tiền của phi nghĩa mà không phát, ngựa không ăn cỏ dại không béo. Nếu như hắn muốn tấm biển Ngành dược Hoa Hạ được thành công, nhất định phải phô trương mà khai trương.

Lấy ra một viên Trúc Cơ Đan, Diệp Mặc biết tính nguy hiểm đối với hắn khẳng định sẽ lớn lắm, nhưng hắn cũng biết được lợi ích cũng tăng thêm vô số. Hắn sẽ hoàn thành tích lũy ban đầu trong một thời gian ngắn. Nói như vậy, hắn sẽ có nhiều thời gian để tu luyện hơn.

Sở dĩ Diệp Mặc lấy ra hai viên đan dược này, hẵn cũng đã cẩn thận nghĩ tới, Trúc Cơ Đan sẽ khiến Ngành dược Hoa Hạ có tiếng tăm. Mà Trú Nhan Đan lại có chỗ hữu dụng khác.

Chỉ cần hắn có danh tiếng, người tìm hắn luyện đan sẽ dần dần tăng lên. Mà hắn kết thân càng nhiều người, sẽ nhận được càng nhiều lợi ích. Nói tóm lại, bên trong Hà Châu Thành vẫn an toàn hơn. Chỉ cần trong khoảng thời gian ngắn hắn không ra khỏi thành, như vậy cho dù có vài người có ý tưởng đối với hắn, cũng không có cách nào làm gì được hắn.

Một khi hắn có tài chính, Ngành dược Hoa Hạ dần dần lớn mạnh, thực lực của hắn cũng càng lúc càng lớn.

Nếu như vẫn cẩn thận, quả thật là an toàn hơn rất nhiều. Nhưng dù sao hắn không phải chỉ có một người tu luyện. Hắn chẳng những muốn tìm con gái, còn muốn cung cấp tài nguyên cho người bên cạnh tu luyện. Không có một hậu trường lớn mạnh bảo đảm, đó là việc tuyệt đối không có cách nào làm được.

Diệp Mặc bán giảm giá hai loại đan dược này, nhiều nhất cũng không quá một canh giờ, cửa hàng Ngành dược Hoa Hạ cũng đã chật ních đủ loại tu sĩ. Rất rõ ràng, trừ một ít người đến xem náo nhiệt ra, phần lớn đều đến vì Trúc Cơ Đan.

- Không ngờ Ngành dược Hoa Hạ bán đan dược. Cái tên này quá kỳ lạ...

- Đúng vậy, ba ngày trước tôi đã thấy nơi này mở một Ngành dược Hoa Hạ. Không ngờ được là bán đan dược.

- Trúc Cơ Đan, thật hay giả vậy?

- Trừ phi Ngành dược Hoa Hạ không muốn mở tiếp, nếu không sẽ không phải là giả. Bọn họ còn có Trú Nhan Đan nữa sao?

- Chờ một chút. Tôi đến xem Trúc Cơ Đan này bán thế nào.

...

Trong lúc nhất thời, cửa hàng Ngành dược Hoa Hạ rộn ràng. Các loại âm thanh đều có...
Nhấn Mở Bình Luận