Thế giới Trang vàng theo đám cá đi xa. Tuy rằng vẫn ở trong thần thức của Xích Hồng, nhưng trong biển này nhiều cá như vậy, nó không có khả năng dùng thần thức tìm kiếm từng con một. Không cần phải nói nó chỉ là yêu thú cấp sáu, cho dù là yêu thú cấp bảy muốn dùng thần thức điều tra được tình hình trong bụng cá, quả thật chính là nằm mơ.
Hơn nữa Xích Hồng không tưởng tượng được, Diệp Mặc có thế giới Trang vàng nghịch thiên thế này. Đây quả thực chính là một thế giới, căn bản có một không hai trong Tu Chân Giới. Ở Tu Chân Giới không phải không có động thiên pháp bảo, nhưng chưa từng có thứ nào nghịch thiên giống như thế giới trang vàng này.
Phần lớn động thiên pháp bảo đều do con người chế luyện ra. Mà thế giới trang vàng của Diệp Mặc lại do hỗn độn tạo thành, căn bản không phải thứ con người có thể làm được.
Cho dù anh có thể mạnh tới mức nào đi nữa, cho dù anh tu luyện trở thành một vị thần, thì có thể làm gì được? Cũng không có cách nào chế luyện ra loại nghịch thiên như thế giới trang vàng này.
Cho nên Diệp Mặc ở trong thế giới Trang vàng còn lo sợ bất an, có vẻ hơi dư thừa. Trừ phi Xích Hồng có thể phát hiện được ánh sáng vàng trong bụng cá, nếu không sẽ không thể tìm thấy hắn.
Bởi vì Diệp Mặc không dám ra khỏi thế giới trang vàng, hắn dứt khoát lấy ra cánh tay đã cướp được của yêu thú kia, sau đó rút được chiếc nhẫn lớn từ trên ngón tay của yêu thú. Lúc này hắn mới đốt cánh tay kia.
Hiển nhiên phương pháp chế luyện chiếc nhẫn này không giống với phương pháp chế luyện những chiếc nhẫn thông thường. Diệp Mặc có thể luyện khí đơn giản. Nếu như có tài liệu, hắn có thể chế luyện ra nhẫn trữ vật. Nhưng nhẫn trữ vật do hắn chế luyện ra đều thuộc loại đơn giản nhất, không gian rất nhỏ.
Chiếc nhẫn trữ vật hắn đang cầm trong tay, bất kể về hình thức, hay phương pháp chế luyện đều khiến Diệp Mặc cảm giác mới mẻ. Khi thần thức của Diệp Mặc rót vào nhẫn trữ vật, mới biết được thậm chí chiếc nhẫn trữ vật này còn có cấm chế thần thức rất mạnh.
Diệp Mặc khẳng định, nếu như hắn không phải là Thiên Sư về trận pháp và cấm chế, tuyệt đối không thể mở được chiếc nhẫn trữ vật này. Cho nên may mắn là nhẫn trữ vật do hắn lấy được. Nếu như người khác nhận được, thật sự chẳng khác nào một thứ vô dụng.
Diệp Mặc bắt đầu dùng thần thức làm mòn đi cấm chế của chiếc nhẫn trữ vật. Cho dù hắn biết cấm chế này, cũng biết nên làm thế nào để cấm chế này từ từ mất đi. Nhưng để phá giải cấm chế này hắn đã phải tốn ba ngày.
Tuy nhiên khi Diệp Mặc thấy không gian có kích thước lớn bằng mấy sân bóng, hắn lập tức kinh ngạc không nói lên lời. Hắn không phải ngạc nhiên vì không gian quá lớn. Đây là lần đầu tiên hắn phát hiện có một nhẫn trữ vật giàu có như thế.
Đây sao có thể là một nhẫn trữ vật được? Đây căn bản là một kho hàng. Lúc trước hắn nhận được kho hàng của đám cướp đường của tên Kim Đan cấp chín, cũng đã chấn động một phen trước tài phú bên trong. Nhưng mấy thứ đó so với hiện tại, quả thực chính là muối bỏ biển.
La liệt những đống lớn được chất đầy, xếp ngay ngắn bên trong nhẫn. Trong đó, linh thảo thấp nhất cũng là cấp ba. Về phần linh thảo cấp bốn, cấp năm lại được chất đầy như núi. Cho dù là linh thảo cấp sáu, Diệp Mặc cũng thấy mấy trăm cây. Linh thảo cấp bảy chỉ có hai cây. Linh thảo từ cấp mười trở nên thì không thấy cây nào.
Điều khiến Diệp Mặc vui mừng chính là, hắn thấy chí ít có hơn một nghìn cây Thủy Ma Hải Đài.
Diệp Mặc tưởng rằng, sau khi hắn ra khỏi Sa Nguyên Dược Cốc, linh thảo và linh thạch của hắn có thể coi là phong phú. Nhưng hiện tại so với nơi này, hắn mới hiểu được cái gì mới là sự giàu có chân chính. Dùng cách nói trên địa cầu, Xích Hồng kia chính là một kẻ xấu xí cao kều giàu có. Không phải cao bình thường, không phải giàu bình thường, đương nhiên cũng không phải xấu theo cách bình thường. Hoặc nó cũng không phải là một kẻ đẹp trai bình thường trong các yêu thú.
Ngoại trừ linh thảo, Diệp Mặc quan sát một chút ước chừng phải có tới gần năm mươi triệu linh thạch thượng phẩm. Về phần linh thạch trung phẩm căn bản là vô số kể. Mà các loại pháp khí và linh khí pháp bảo cũng được chất đầy trên một cái giá. Diệp Mặc phỏng đoán phần lớn những pháp bảo này hẳn là do Xích Hồng cướp được sau khi giết tu sĩ người.
Về phần yêu đan thật ra có hơi ít. Diệp Mặc chỉ nhìn thấy hơn hai mươi miếng yêu đan. Nhưng những yêu đan này thấp nhất cũng là yêu đan cấp năm. Không ngờ một miếng yêu đan cao nhất chính là yêu đan cấp bảy.
Đối với Diệp Mặc mà nói, yêu đan dưới cấp năm cũng đã được rồi. Yêu đan cấp năm hoặc là yêu đan từ cấp năm trở lên tuyệt đối là thứ tốt có giá rất xa xỉ. Về phần yêu đan cấp bảy kia chính là một giá trên trời.
Cuối cùng, thần thức của Diệp Mặc đặt trên một thứ đặt trên giá bằng ngọc trắng. Thứ trên giá bằng ngọc này là ít nhất, nhưng Diệp Mặc lại cảm giác nó chính là giá kệ quý nhất
Diệp Mặc đã sớm chú ý tới ba miếng linh thạch cực phẩm. Bên cạnh ba miếng linh thạch cực phẩm còn có một mồi lửa bị cấm chế giam cầm.
- Tuyết Tinh Hỏa?
Diệp Mặc cảm thấy chấn động.
- Tuyết Tinh Hỏa là mồi lửa kỳ dị trong ba mươi sáu mồi lửa của Tu Chân Giới. Tuy nhiên xếp hạng của nó không phải là cao nhất, chỉ xếp thứ mười lăm. Thậm chí nó còn thấp hơn so với Tử Quỳ Hỏa mà Diệp Mặc đã nhận được lúc trước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhưng rất khó có thể thu thập được một mồi lửa Tuyết Tinh Hỏa. Giống với Tử Quỳ Hỏa, nó cũng là mồi lửa thuộc về tính thủy. Nhưng Tuyết Tinh Hỏa lại là mồi lửa có tính thủy tinh khiết, lại càng khó có được. Đặc biệt có một số đan dược, thời điểm chế luyện cần mồi lửa thuần thủy, Tuyết Tinh Hỏa chính là lựa chọn tốt nhất.
Quả nhiên là thứ tốt. Diệp Mặc càng xem càng vui vẻ. Hắn đưa tay lên nhặt lấy Tuyết Tinh Hỏa cất vào.
Gần Tuyết Tinh Hỏa còn có hai mảnh vật liệu luyện khí cấp sáu Cực Lam Canh Kim, và Thiên Tầng Linh Sa.
Diệp Mặc thu hồi ánh mắt của mình, đồng thời trong lòng hưng phấn âm thầm ngạc nhiên. Chỉ là một yêu thú tương đương với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, đã có tài phú lớn như vậy. Nếu như mình cướp nhẫn của một tu sĩ Hư Thần, tài phú sẽ còn tăng thêm bao nhiêu?
Nhưng Diệp Mặc vừa nghĩ tới mặt tên hắc bạch hùng mạnh, hắn lập tức xóa bỏ ý niệm này
Còn có một điều Diệp Mặc không biết, chiếc nhẫn hắn lấy được của Xích Hồng, căn bản chính là một kho hàng loại nhỏ. Chỉ có điều kho hàng này đúng lúc đến phiên Xích Hồng bảo quản mà thôi. Cho nên khi Xích Hồng đánh mất nhẫn, lúc này mới giống như nổi điên truy sát Diệp Mặc. Bởi vì nhẫn đã đánh mất, kết quả chờ đợi hắn tuyệt đối không tốt. Gã cũng chỉ là một thủ hạ kiếm cơm dưới tay của một yêu thú cấp bảy.
Sau khi Diệp Mặc thu hồi nhẫn, tuy rằng hưng phấn, những vẫn không dám ra ngoài. Hắn bắt đầu tiếp tục tu luyện, chuẩn bị luyện hóa viên Thiên Hoa Đan thứ ba.
Lại một tháng trôi qua, Diệp Mặc thành công tấn cấp đến Kim Đan tầng năm. Tuy rằng hiện tại Diệp Mặc có rất nhiều Thủy Ma Hải Đài, có thể tiếp tục chế luyện Thiên Hoa Đan nhưng Diệp Mặc tạm thời thật sự là không muốn ăn Thiên Hoa Đan nữa. Tuy tấn cấp rất thích, nhưng quá trình kia quả thực quá khủng khiếp.
Diệp Mặc lấy Ngũ Hành Độn Pháp ra. Hắn quyết tâm phải nghiên cứu Độn thuật này một chút. Đây mới là phương pháp để sau này hắn có thể chạy trốn
Ngũ Hành Độn Pháp chỉ là một cái tên mà thôi. Kỳ thật chỉ là một độn pháp, cũng không phải là độn pháp cấp năm. Loại độn pháp này rất dễ học, nhưng lại khó có thể tinh thông. Hoặc là nói cũng uổng công, Độn thuật của anh chưa chắc đã nhanh bằng mượn pháp bảo phi hành của người khác. Đó chỉ là một việc làm vô bổ mà thôi.
Hơn nữa Ngũ Hành Độn Pháp là căn cứ vào chân nguyên tu vi thần thức để lý giải được một phần nhất định của độn pháp. Tuy rằng toàn bộ công pháp chia làm bảy tầng, nhưng nếu như không có chân nguyên tu vi thần thức mạnh mẽ, có lẽ vĩnh viễn cũng không có cách nào đột phá được tầng thứ nhất. Mà cho dù có chân nguyên tu vi thần thức mạnh mẽ, đối với Ngũ Hành Độn Pháp, lý giải không đủ, cũng vĩnh viễn không thể tấn cấp tầng thứ hai.
Diệp Mặc tu luyện Tam Sinh Quyết, năng lực lý giải vượt xa so với khả năng của tu sĩ bình thường. Cho nên ngày đầu tiên tu luyện hắn đã tiến vào tầng thứ nhất.
Tu luyện vài tháng, Diệp Mặc đã bước đầu hiểu rõ tầng thứ nhất của Ngũ Hành Độn Pháp, hắn đã tránh né yêu thú kia được hai tháng.
Rốt cuộc hắn không thể an tâm ở lại trong thế giới trang vàng nữa. Hắn vừa đi đã là nửa năm. Tuy rằng lần này hắn thu hoạch phong phú, nhưng vẫn muốn sớm trở lại Thành Phỉ Hải xem Mặc Nguyệt thế nào.
Bây giờ Diệp Mặc vẫn không thể khống chế thế giới trang vàng từ trong miệng cá đi ra. Tuy rằng rất có lỗi với con cá trắng kia, nhưng hắn chỉ đành trực tiếp ra khỏi thế giới trang vàng.
Diệp Mặc vừa ra, liền cảm giác được có điều không ổn. Xung quanh tối như mực. Thần thức của hắn lập tức quét ra ngoài. Không ngờ hắn phát hiện mình bị nhốt trong bụng một con cá voi rất lớn. Hiển nhiên lúc trước con cá trắng kia đã bị con cá voi này nuốt vào.
Cuối cùng đã có thể báo thù giúp con cá trắng đã cứu mình. Trong lòng Diệp Mặc thì thầm nói nhỏ với con cá trắng kia. Hắn phóng ra Tử đao, một đao bổ xuống. Một đường máu bị xé mở từ trong bụng cá voi ra. Diệp Mặc từ lưng con cá voi chui ra. Sau khi tắm rửa trong nước biển một lát, lúc này hắn mới đứng trên mặt biển.
Điều khiến Diệp Mặc không thể nói được gì chính là, hai tháng trước, hắn thấy một tu sĩ Nguyên Anh và một yêu thú đánh nhau. Mà hai tháng sau, hắn mới vừa ra, lại một lần nữa nhìn thấy hai tu sĩ đánh nhau.
Tuy nhiên lần này Diệp Mặc lại không hề kinh hãi. Bởi vì hai tu sĩ đang đánh nhau là hai tu sĩ Kim Đan. Một gã Kim Đan tầng chín và một gã Kim Đan tầng tám.
Mà tên tu sĩ Kim Đan tầng tám kia đã vô cùng nguy ngập, có thể thấy anh ta sắp bị giết chết dưới kiếm của tên tu sĩ Kim Đan tầng chín.
Lúc này tu sĩ Kim Đan tầng tám kia thấy Diệp Mặc đột ngột xuất hiện trên mặt biển. Anh ta bỗng nhiên nói:
- Vị đạo hữu kia, mong anh truyền đạt tin tức thương hội Ngạo Thành câu kết với yêu thú, lừa tu sĩ Kim Đan rời bến. Sau đó giao dịch toàn bộ tu sĩ Kim Đan này cho yêu thú...
- Chết đi..
Tu sĩ Kim Đan tầng chín nghe thấy tu sĩ Kim Đan tầng tám lúc sắp chết, không ngờ còn dám nói những lời như vậy, ra tay càng thêm cương quyết.
Tu sĩ Kim Đan tầng tám bị một vòng tròn bạch ngọc bắn trúng, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng cho dù như vậy, anh ta vẫn kêu lên:
- Anh đi nhanh đi. Nhanh truyền tin tức này về, bằng không hắn giết tôi xong, người kế tiếp chính là anh...
Diệp Mặc vốn không có ý định lo chuyện bao đồng, nhưng liên quan đến thương hội Ngạo Thành, trong lòng Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy không thích. Lúc trước tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ kia muốn lấy hắn làm mồi câu. Nếu không phải hắn kịp thời phản ứng đi trước một bước, hắn đã sớm bị Xích Hồng kia giết chết.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lại không đáp lời, Tử Đao được phóng ra.
Một khi Tử đao phóng ra, liền dâng lên một đường sáng tím hồng thật dài, xẹt qua phạm vi mấy nghìn thước giữa Diệp Mặc và hai tu sĩ đang đánh nhau. Trong nháy mắt đã tới đỉnh đầu của tu sĩ Kim Đan tầng chín kia.
Không cần phải nói tu sĩ Kim Đan tầng tám bị bất ngờ, ngay cả tên tu sĩ Kim Đan tầng tám đang chiếm ưu thế thượng phong tuyệt đối cũng không ngờ được, chỉ một tu sĩ Kim Đan tầng năm, giờ phút này không ngờ không chạy trốn, ngược lại còn tới tự tìm cái chết.