“Sở…Sở…Sở…”
Giống như sét đánh ngang tai, khi thấy Diệp Phong nhìn, Lý Nhị lập tức ngây người, đôi mắt trợn tròn.
Cả người như đần thối ra.
Ông ta há hốc miệng, toàn thân run rẩy, cứ luôn miệng 'Sở…Sở', còn hai chữ tiên sinh không thốt nên lời.
Miệng cứ lắp ba lắp bắp.
Một lúc lâu sau, ông ta mới bình tĩnh lại, khuôn mặt mếu máo như muốn xin tha mạng: “Sở tiên sinh, Lý Nhị tôi thật không biết là tiên sinh ạ!”
“Nếu tôi biết là tiên sinh thì có chết cũng không dám sỉ nhục!”
“Nói vậy tức là lỗi tại tôi rồi?”
Diệp Phong hỏi ngược lại, khiến Lý Nhị càng run ác hơn. Khuôn mặt ông ta trắng bệch.
“Không…”
“Đều do tôi, do cái miệng thối tha của tôi…”
“Do Lý Nhị tôi có mắt không tròng, không nhận ra Sở tiên sinh…”
Lý Nhị không nhịn được bèn tự vả vào miệng mình.
Mọi người ngồi xung quanh ngây người.
Dù gì Lý Nhị cũng là một trong những cường hào của Giang Đông, là đại ca hàng đầu của thành phố Vân Châu. Vậy mà giờ thấy Lý Nhị cung kính với cả một người nhân viên như vậy quả là điều kinh hãi.
“Cái gì?”
“Sở tiên sinh?”
Trần Ngạo cũng co giật khóe miệng, cả người run rẩy đứng phắt dậy. Khuôn mặt ông ta xanh ngắt như tàu lá chuối.
Trần Nam đứng bên cạnh cũng không hề để ý thấy sự bất thường của bố mình, chỉ nhìn Lý Nhị với vẻ khó hiểu.
“Ông Nhị, ông sao vậy?”
“Sao lại sợ hãi thế?”
“Ông là ai chứ, hà tất phải xin lỗi một nhân viên phục vụ thấp kém như vậy?”
“Hơn nữa, chuyện này cũng do anh ta sai trước, theo lý thì phải xin lỗi ông mới đúng!”
Trần Nam ngạc nhiên vô cùng, sau đó trừng mắt với Diệp Phong: “Anh còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau xin lỗi ông Nhị!”
“Anh là ai, ông Nhị là ai, còn dám cãi lại?”
“Không muốn sống nữa phải không?”
Trần Nam quát Diệp Phong.
Lý Nhị lập tức sợ tới mức đái ra quần.
“Mẹ kiếp!”
“Kẻ ngốc ở đâu lòi ra vậy, định hại chết tôi à?”
Lý Nhị sầm mặt quát Trần Nam, chỉ muốn đạp chết cô gái lắm mồm này.
“Nam Nam im miệng!”
“Không được vô lễ!”
Trần Ngạo cũng sợ tới mức run rẩy. Ông ta hoảng loạn và lo lắng chạy tới quát Trần Nam.
“Cái đồ phản nghịch này, người nào cũng dám sỉ nhục à?”
“Trước đây dạy đạo xử thế, học bỏ đi đâu hết rồi hả?”
Trần Ngạo nổi giận đùng đùng, tức giận gầm lên khiến Trần Nam sợ hết hồn.
Khuôn mặt Trần Nam như tờ giấy trắng, đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ.
Bao năm qua, đây là lần đầu tiên Trần Ngạo la mắng con gái mình.
Trần Nam vốn được cưng chiều, với thân phận là con gái Trần Ngạo nên bình thường chẳng ai dám mạo phạm. Cộng thêm việc còn ít tuổi, chưa bị la mắng bao giờ nên rất dễ tự ái.
Giờ bị bố mình quát trước mặt nhiều người như vậy, đương nhiên là không chịu được phải rớt nước mắt.
“Bố, con, con làm sao chứ?”
“Tại sao lại hung dữ như vậy với con?”, Trần Nam ấm ức, nghẹn ngào hỏi.
Nhưng Trần Ngạo mặc kệ. Ông ta đẩy Trần Nam ra, vội vàng bước tới xin tha tội với Diệp Phong.
“Sở tiên sinh, tiểu nữ có mắt như mù, ít tuổi không hiểu chuyện, mạo phạm tới tiên sinh, mong được lượng thứ”, Trần Ngạo toát mồ hôi, cúi người xin lỗi liên tục.
Lúc này Trần Ngạo cũng đang rất lo lắng. Dù sao trước đó thuộc hạ của ông ta cũng vừa gây sự với Diệp Phong, giờ tới con gái cũng mạo phạm với anh nên đương nhiên không tránh khỏi lo lắng.
Ông ta chỉ sợ Diệp Phong tức giận sẽ phạt nặng con gái mình.
Nhất thời, Trần Ngạo và Lý Nhị - hai đại ca tầm cỡ đều cung kính và hoảng sợ xin Diệp Phong tha tội khiến những người khác ngạc nhiên vô cùng. Ánh mắt họ nhìn Diệp Phong lập tức thay đổi.
Lẽ nào, nhân viên phục vụ trước mặt đây lại có lai lịch gì đó ghê gớm lắm sao?
Đến ngay cả ông vua của Giang Đông – Trần Ngạo cũng phải cung kính như vậy.
Diệp Phong vẫn vô cùng điềm nhiên khi đối diện lời xin lỗi của hai người.
Nhất là ánh mắt Diệp Phong nhìn Lý Nhị ngày một lạnh lẽo hơn. Lý Nhị sợ tới mềm nhũn người, tự nhủ lần này chắc xong rồi.
Có lẽ Diệp Phong đã nổi giận thực sự.
Thế nhưng sau một hồi lâu, Diệp Phong chỉ lạnh lùng nói: “Lý Nhị, quản cho kỹ cái miệng chó của mình đi”.
“Lần sau, nếu tôi còn thấy ông sỉ nhục Mộc Trân, thì Vân Châu này không còn đất dung thân cho ông nữa đâu!”
Lời nói của Diệp Phong khiến sắc mặt đám đông tái mét.
Người này có uy thế lớn quá.
Một câu nói có thể khiến Lý Nhị phải cuốn gói cút khỏi Vân Châu.
E rằng đến cả Trần Ngạo cũng không có được bản lĩnh đó.
Người này đang làm màu hay là thật sự ngầu như vậy?
Rất nhiều người cảm thấy tò mò.
“Vâng vâng vâng, Lý Nhị tôi sẽ quản tốt cái miệng của mình, không ăn nói linh tinh nữa”.
“Sở tiên sinh…mời ngồi, tôi rót nước cho tiên sinh".
Nghe thấy câu nói của Diệp Phong, Lý Nhị như nhận được đại ân xá, vội vàng lau mồ hôi chán, dìu Diệp Phong ngồi vào chỗ còn mình ngồi xuống bên cạnh rót trà cho anh.
Rõ ràng là Lý Nhị rất sợ hãi, tay ông ta còn run run khi rót trà.
Lúc này Trần Ngạo nhìn thấy Diệp Phong mặc đồng phục của nhân viên phục vụ bèn tò mò hỏi: “Không phải Sở tiên sinh đã đi rồi sao, tại sao lại đột nhiên quay lại nhà hàng, lại còn làm việc của tầng lớp hạ lưu vậy?”
Rõ ràng là Trần Ngạo đang hỏi tại sao Diệp Phong lại trà trộn vào đây làm công việc rót nước pha trà.
Diệp Phong chỉ khẽ cười: “Điều này, đừng hỏi tôi, nên hỏi con gái bảo bối của ông ấy”.
“Tôi chỉ mượn hai trăm tệ, cũng không hề nói là không trả, vậy mà con gái ông Ngạo lợi hại thật đấy, kéo tôi đi lao động chân tay thế này”.
“Hả?”, Trần Ngạo nghe thấy vậy thì tái mặt, quay qua trừng mắt với Trần Nam và gầm lên: “Chuyện gì vậy?”
“Con bắt Sở tiên sinh rót nước pha trà sao?”
Trần Nam cúi đầu, biết mình gây họa nên không dám nói gì. Đối diện với lời chất vấn của Trần Ngạo, Trần Nam chỉ biết hoảng sợ gật đầu.
“Thật to gan!”
“Dám bắt Sở tiên sinh làm loại công việc này!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!