Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong

Thấy Lý Nhị cũng trách con gái mình, Trần Ngạo cảm thấy tức giận. Ông ta trừng mắt với Lý Nhị và hừ giọng: “Lý Nhị, ông cũng không thể chỉ trách con gái tôi được”.  

             “Nếu không phải vì ông thích thể hiện thì sao lại mạo phạm Sở tiên sinh chứ?”  

             “Ai chẳng có lúc lỡ tay, rót tràn thì cũng chỉ vậy, có gì to tát đâu, cười bỏ qua là được. Nhưng ông lại cứ thích làm màu, gây sự với Sở tiên sinh, trách ai đây?”  

             Trần Ngạo hừ giọng hỏi ngược lại, cãi nhau tay đôi với Lý Nhị.   

             Người khác sợ Lý Nhị chứ Trần Ngạo thì không.   

             Con gái ông ta, ông ta có thể chửi, có thể mắng chứ người khác thì đừng hòng.   

             “Ông…”  

             Lý Nhị á khẩu, chỉ biết hừ giọng, đứng bên cạnh Diệp Phong với khuôn mặt tái mét, không nói thêm gì nữa.   

             Trần Nam cũng cúi đầu, đôi mắt ngấn lệ. Bị bố quát trước mặt mọi người nên đương nhiên Trần Nam cảm thấy oan ức và mất mặt.   

             Bao năm qua, chưa từng có ai mắng Trần Nam như vậy, vậy mà bây giờ…  

             “Con còn đứng ngây ra đó làm gì?”  

             “Còn không xin Sở tiên sinh tha lỗi?”  

             “Con đúng là to gan. Ai cũng dám ra lệnh. Sở tiên sinh là người mà con dám chỉ trỏ sao? Được mẹ nuông chiều quá đâm hư luôn rồi”.  

             Trần Ngạo vừa tức vừa lo lắng.   

             Tức là vì con gái mình không biết trời cao đất dày là gì, dám coi Diệp Phong là nhân viên phục vụ để sai bảo. Lo lắng là vì sợ Diệp Phong trách tội thì con gái sẽ lãnh đủ.   

             Thế nhưng, đối diện với sự phẫn nội của Trần Ngạo, Trần Nam cứ như không nghe thấy, chỉ đứng trân trân tại chỗ, cúi gằm đầu chứ không đi xin lỗi Diệp Phong.   

             “Còn không mau đi? Ép bố phải ra tay?”, Trần Ngạo tức lắm, định bước tới đánh Trần Nam.   

             Lý Nhị xem cuộc vui còn hừ giọng cười đểu: “Hừ, không hổ danh là con gái của ông vua Giang Đông. Cái cốt kiêu ngạo giống hệt bố”.  

             “Ông câm miệng cho tôi!”, Diệp Phong trừng mắt với Lý Nhị, sau đó thản nhiên cười nói: “Trần Ngạo, bỏ đi, đừng trách cô ấy. Chuyện này không thể trách cô ấy hết được. Dù sao thì cũng là tôi mượn tiền, nên làm giúp cô ấy chút coi như là trả chút tiền lãi”.  

             “Cảm ơn Sở…”, thấy Diệp Phong không truy cứu, Trần Ngạo thở phào. Nhưng ông ta chưa nói hết câu thì bất ngờ, Trần Nam ngẩng mặt lên, trừng trừng đôi mắt ngấn lệ nhìn Diệp Phong: “Không cần anh phải đạo đức giả!”  

             “Tôi biết anh cố ý muốn thấy tôi làm trò cười, anh muốn tôi bị mất mặt!”  

             “Giờ anh hài lòng chưa?”  

             Trần Nam ấm ức, lúc này có bao nhiêu uất ức là phát hết ra ngoài, đôi mắt đỏ ngầu, cô ta hét lên với Diệp Phong.   

             “Nhưng bố tôi sợ anh còn Trần Nam tôi thì không đời nào”.  

             “Tôi ghét nhất thể loại ‘ông giời’ như anh, dựa vào mình là con ông cháu cha, làm mưa làm gió. Nếu không có lai lịch khủng thì các người chẳng là gì cả đâu”.  

             “Anh tưởng mọi người tôn trọng anh là vì anh giỏi giang sao? Đừng ngây thơ như vậy”.  

             “Cậu ấm như anh, tới hai trăm tệ cũng phải đi mượn. Bản thân không có bản lĩnh, nếu không phải là người của gia tộc thì anh chẳng là gì cả!”  

             Trần Nam đùng đùng phát tiết, mặc kệ tất cả, cứ thế cãi tay đôi với Diệp Phong.   

             Trần Ngạo há mồm trợn mắt, tức tới mức run bần bật: “Đồ phản nghịch, câm miệng ngay!’  

             “Con muốn ba tức chết có phải không?”  

             “Mau xin lỗi Sở tiên sinh!”  

             “Anh ta là một cậu ấm vô lại, bất tài, có tư cách gì mà bắt con phải xin lỗi? Con không!”, Trần Nam gầm lên đầy uất ức, sau đó quay người bỏ chạy.   

             Để lại bầu không khí vô cùng nặng nề.   

             Trần Ngạo tức tới đỏ mặt, cơ thể run lên. Cuối cùng đành nhìn Diệp Phong với vẻ áy náy: “Sở tiên sinh, thật sự xin lỗi, khiến tiên sinh chê cười rồi”.  

             “Con gái tôi chiều quá đâm hư, khi về tôi chắc chắn sẽ dạy dỗ nghiêm khắc, sau đó sẽ tới xin lỗi tiên sinh”.  

             Diệp Phong cười khổ: “Thôi khỏi, tôi vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa”.  

             Với tính khí của Trần Nam, Diệp Phong sợ nếu không hợp thì có khi cô ta sẽ dỡ cả nhà anh cũng nên.   

             Có điều, điều Diệp Phong thích ở Trần Nam là vẻ quật cường của cô gái này có nét giống vợ anh – Thu Mộc Trân.   

             “Sếp Trần, tại sạo lại phải xin lỗi?”  

             “Tôi thấy thiên kim tiểu thư nói rất đúng mà”.  

             “Thanh niên trước mặt này, nếu không phải dựa vào gia thế thì chẳng là gì trong xã hội này cả!”  

             “Một kẻ vô dụng biết mấy, hai trăm tệ cũng phải đi mượn”.  

             “Cậu ấm này đúng là không đáng được tôn trọng”.  

             “Chẳng trách người Hoa Hạ thường nói không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời!”  

             Lúc này, quyền vương Hoắc Đốn hừ cười, nói với giọng khinh thường.   

             Trần Ngạo thất kinh, vội vàng lên tiếng: “Hoắc tiên sinh cẩn thận với lời nói của mình, Sở tiên sinh không phải là cậu ấm đâu”.  

             “Ồ, vậy nói tôi nghe xem, người trẻ, có bản lĩnh gì nào?”  

             “Thanh niên này có thể chịu được một quyền của tôi?”  

             “Hay là một đòn tấn công của tôi?”  

             Hoắc Đốn vắt chân, nhìn Diệp Phong với vẻ trêu đùa.   

             “Điều này…”, Trần Ngạo á khẩu. Có những chuyện, Diệp Phong kêu ông ta giữ bí mật nên đương nhiên ông ta không thể nói ra.   

             Mọi người thấy vậy đều bật cười.   

             Bộ dạng của Trần Ngạo đã bán đứng thân phận cậu ấm bất tài của Diệp Phong.  

             “Được rồi, một cậu ấm thôi mà, đừng lãng phí thời gian với cậu ta nữa. Sếp Trần, dấu quyền mà ông nói tới đâu, sao vẫn chưa mang lên?”, Hoắc Đốn mất kiên nhẫn, lạnh lùng hỏi.   

             Hoắc Đốn vừa dứt lời thì cánh cửa phòng được đẩy ra.   

             Trần Nam giục hai người đàn ông di chuyển một tảng đá nặng gần trăm cân vào trong.   

             Lúc này Trần Nam đã không còn khóc nữa, nhưng hai mắt sưng húp, chứng tỏ cô ta đã khóc rất nhiều.   

             “Đồ phản nghịch này, còn dám quay lại à?”, Trần Ngạo nhìn thấy con gái lại điên máu.   

             “Tại sao con không thể quay lại chứ? Muốn đi thì cũng là anh ta đi. Con là sếp của nhà hàng Thịnh Thiên, con muốn quay lại thì quay lại, ai ngăn cản được con?”, rõ ràng Trần Nam cố tình đối chất với Diệp Phong.   

             Vừa rồi Trần Nam càng nghĩ càng thấy uất ức nên sau khi chạy được nửa đường bèn quay lại.   

             Diệp Phong càng ép thì cô ta càng không đi. Trần Nam không thể để cậu ấm này cười vào mặt mình được.   

             “Con…”, Trần Ngạo tức tới mức tái mặt.   

             Diệp Phong chỉ cảm thấy cô gái của Trần Ngạo là người có cá tính, rất thú vị.   

             “Ha ha ha…”  

             “Nói hay lắm!”  

             “Cô gái nhỏ, cô cứ ở đây. Yên tâm đi, có tôi thì không ai dám đuổi cô đi cả!”  

             Có vẻ Hoắc Đốn cũng rất thích tính cách của Trần Nam nên bật cười và nói với cô ta.   

             Trần Nam rất vui: “Cảm ơn Hoắc tiên sinh!”  

             Có quyền vương Hoắc Đốn bảo kê, Trần Nam bèn ưỡn ngực, thậm chí còn nhìn Diệp Phong với vẻ đắc ý.   

             Biểu cảm đó giống như đang thách thức anh, tiếp tục ngông đi chứ?  

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận