“Xem ra, ông Trần cảm thấy chuyện này hơi khó nhỉ”.
“Nếu ông Trần thà tin lời hậu bối, còn hơn nghe theo lời Hoắc Đốn tôi, vậy buổi họp này có tiếp tục cũng chẳng còn nghĩa lý gì”.
Thấy Trần Ngạo như vậy, Hoắc Đốn chỉ cười khẩy, đoạn đứng dậy quay đi.
“Hoắc tiên sinh, không được đâu!”
“Giang Đông chúng tôi đều trông cậy vào Hoắc tiên sinh. Sao tiên sinh lại có thể rời đi chứ?”
“Hoắc tiên sinh đi rồi, thì liệu có còn ai cứu được Giang Đông?”
Thấy Hoắc Đốn toan rời đi, tất cả đều hoảng hốt.
Ai cũng lần lượt đứng dậy can ngăn, nôn nóng khuyên giải.
“Muốn đi thì cứ việc đi. Chỉ cần mọi người đồng ý, tôi có thể trợ giúp. Chỉ là một Ngô Hạ Vinh thôi, không cần đến gia tộc, một mình tôi là đủ ứng phó rồi”, vào lúc này, Diệp Phong bất ngờ đứng ra xung phong giữa đám đông.
“Mẹ nó chứ!”
“Tên nhà giàu vô dụng như cậu, e là còn chưa đánh bại được tôi ấy chứ!”
“Giúp chúng tôi? Cậu lấy gì để giúp?”
“Giúp bằng miệng à?”
Nghe Diệp Phong nói thế, mọi người càng giận dữ hơn. Họ đều cảm thấy tên hậu bối này đang ở đây gây rối.
“Đúng là tự đại ngông cuồng!”
“Ngu xuẩn!”, Trần Nam bật cười, cảm thấy câu nói vừa rồi của Diệp Phong hệt như một câu chuyện cười vậy.
Rất nhiều cao thủ nhà họ Ngưu đều gục ngã dưới tay Ngô Hạ Vinh rồi đấy.
Trần Ngạo thật không ngờ, Diệp Phong lại dám nói ra mấy lời này.
“Anh xem chuyện này là gì?”
“Chơi nhà chòi à?”, cô ta cười giễu.
Khóe mắt Trần Ngạo và Lý Nhị lúc này cũng đang giật giật.
Cả hai lại càng cảm thấy không hài lòng về Diệp Phong.
Đã đến lúc này rồi, quả thật họ không ngờ Sở tiên sinh còn nói mấy câu đùa cợt như thế.
Không phải là bọn họ không tin anh. Chủ yếu là vì trông Diệp Phong chẳng giống người có thể đối phó với tên chiến binh máu lạnh Ngô Hạ Vinh gì cả.
“Ông Trần à, chẳng lẽ ông vẫn muốn bảo vệ tên cậu ấm tự cao này à?”
“Nếu thật sự buộc Hoắc tiên sinh bỏ đi, ông làm sao ăn nói với người dân Giang Đông đây?”
Vào lúc này, một lão đầu hói lạnh lùng quát lên với Trần Ngạo.
“Ông Lôi nói phải đấy. Giám đốc Trần à, hãy vì đại cục!”
“Đuổi cậu ta đi!”
“Chỉ là một tên ranh con thôi, dù có gia thế lẫy lừng đến mấy thì cũng không thể để cậu ta làm càn ở đây!”
Trong cơn thịnh nộ của mọi người, Diệp Phong vẫn điềm tĩnh ngồi đó, bưng tách trà lên rồi ung dung thưởng thức.
“Tên cậu ấm này, còn chưa chịu đi?”
“Đợi chúng tôi đuổi cổ cậu đúng không?”
“Đây không phải là nơi để cậu làm loạn!”, thấy Diệp Phong vẫn ngồi yên uống trà, ông Lôi lại càng cáu tiết hơn, liền lạnh lùng quát tháo.
Trần Nam ở bên cạnh cũng buông lời châm chọc: “Cậu ấm nhà họ Sở à, vẫn ngồi đây được đúng là giỏi thật. Bị người ta đuổi mà còn mặt mũi ngồi uống trà cơ đấy?”
“Biết điều thì tự rời đi. Đừng làm khó bố tôi!”
Trần Nam trưng ra vẻ ghét bỏ, lên tiếng đuổi Diệp Phong.
“Nam Nam, bớt nói vài câu đi. Không được mạo phạm Sở tiên sinh”, Trần Ngạo khẽ quát Trần Nam, bảo đối phương chú ý ngôn từ.
“Bố còn nói giúp anh ta nữa. Suýt nữa anh ta đã khiến Hoắc tiên sinh bỏ đi rồi. Không lẽ bố muốn cả Giang Đông này chôn dưới tay Ngô Hạ Vinh chỉ vì anh ta ư?”, Trần Nam bực tức đáp.
Trần Ngạo nghe vậy bèn im lặng.
Lý Nhị cũng không lên tiếng.
Lúc này, những kẻ khác đều đang trách cứ Diệp Phong, muốn anh rời khỏi đây ngay.
Đối mặt với muôn lời chỉ trích, Diệp Phong chỉ cười. Đặt tách trà xuống, anh chầm chậm ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên ý cười lạnh lẽo: “Lý Nhị có quen biết với tôi, Trần Ngạo cũng là người quen cũ của tôi. Nể mặt hai người họ, tôi mới định ra tay giúp đỡ Giang Đông của các người”.
“Ngờ đâu các người chỉ là một lũ có mắt không tròng, không thấy Thái Sơn”.
“Không biết cảm ơn tôi thì thôi, còn sỉ nhục tôi, đuổi tôi, mắng nhiếc tôi”.
“Thôi vậy. Tôi đây cũng lười giúp đỡ các người”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!